Cỏ bên kia đồi…

27/07/2015 - 10:51

PNO - PN - Đang bữa tối thì thằng con làm rớt chén cơm, văng cả vào người chị. Chẳng hiểu có phải vì thế không mà bữa tối tự dưng mất vui. Chị quát con, mặt xụ xuống:

Co ben kia doi…

- Con với cái, ăn chén cơm cũng không nên thân.

Anh thấy chị nổi cáu với con thì dịu giọng: "Con lỡ tay mà em, la con tội nghiệp…".

Bực, chị cố ăn hết bát cơm rồi đứng lên. Anh nhìn theo chị. Hình như anh khẽ lắc đầu.

Anh không hiểu sao dạo này tâm tính chị thay đổi, dễ nổi cáu. Anh đi làm về quên treo cái mũ lên móc chị cũng càu nhàu, con đang loay hoay xỏ giày thì chị gắt: "Nhanh cái chân lên, hôm nào cũng chậm như rùa".

Hôm rồi, cả nhà sửa soạn đi chơi, đến phút cuối thì chị đổi ý. Hỏi, chị buông một câu lạnh tanh: “Tự nhiên thấy nhức đầu”, rồi đi vào phòng nằm. Thằng con đang háo hức được đi câu cá, nghe mẹ nói vậy, thoáng buồn, quay sang bố:

- Hay là… hai bố con mình đi thôi…

- Mẹ mệt, bố con mình phải ở nhà chăm sóc mẹ chứ, để hôm khác con nhé.

Nghĩ là chị mệt nên anh xuống bếp. Nhưng, kế hoạch là hôm nay đi chơi rồi ăn trưa ở ngoài nên trong bếp chẳng có gì. Anh lẳng lặng đi ra đầu hẻm. Trứng trong tủ lạnh vẫn còn, mua thêm mớ rau là xong bữa trưa. Cũng gọn.

Nằm trong phòng, xung quanh yên ắng mà chị không sao ngủ được. Hình ảnh người phụ nữ ấy mặc chiếc váy màu xanh cô-ban điệu đà, cùng hai đứa con bước lên chiếc ô tô bóng loáng cứ lởn vởn trong đầu chị. Họ là hàng xóm của chị. Nhà họ tháng trước vừa đi du lịch Nha Trang về, nay lại mua ô tô. Ông chồng lái đưa cả nhà ra ngoại thành câu cá. Nhà họ đầy đủ tiện nghi, lại có người giúp việc. Cô vợ ngoài giờ đi làm là chơi thể thao rồi đến spa làm đẹp, chẳng phải động tay vào việc nhà. Ông chồng nhà ấy kiếm tiền giỏi nên cô vợ chẳng khi nào phải lo nghĩ đến chuyện thiếu đủ.

Quần áo cũng diện ngất trời. Có những chiếc váy, đôi giày bằng cả tháng lương của chị. Đã thế, ông chồng lại rất chiều vợ. Ngày lễ nào cũng tặng hoa, tặng quà. Đồng hồ, điện thoại, nước hoa, túi xách hàng hiệu đều là chồng mua từ nước ngoài về… Cô vợ hàng xóm khoe thế. Mà cũng chẳng cần phải đợi cô ấy khoe, chị cũng biết cô ấy được chồng cưng chiều đến cỡ nào. Hôm rồi tình cờ nhìn qua khe cửa, chị thấy ông chồng ngồi gỡ cua cho vợ con ăn. Có lần, bà giúp việc bên nhà ấy về quê, chị còn nghe ông chồng dặn: "Bác thu xếp lên sớm kẻo bà xã nhà em vất vả nhé".

Có lẽ vì sung túc, đầy đủ, lại được chưng diện, chăm chút nên cùng tuổi với chị mà trông cô ấy trẻ hơn chị nhiều, mặt lúc nào cũng tươi hơn hớn. Hai đứa con một trai, một gái vừa xinh đẹp lại vừa học giỏi. Nhìn sang nhà họ, chị cứ thầm ghen tị.

Cũng là phận đàn bà mà sao cô ấy sướng thế. Chị thì từ khi lấy chồng đến giờ chưa được phút nào thảnh thơi. Bốn năm ở nhà trọ, gom góp được ít tiền mua đất, giờ kéo cày trả nợ vẫn chưa xong. Cũng vì gánh nợ treo lơ lửng trên đầu nên lúc nào vợ chồng cũng ki cóp, ăn chẳng dám ăn, tiêu chẳng dám tiêu. Nhà không có người giúp việc, chồng thì đi sớm về muộn, nên việc gì cũng đến tay chị. Đi làm về là chị xoay như chong chóng, có khi chẳng còn thời gian mà gọi một cuộc điện thoại, trả lời một cái tin nhắn. Đường con cái chị cũng long đong lận đận. Thằng cu con 10 tuổi rồi mà chị cũng chưa sinh được cho nó một đứa em. Thành "dớp", cứ có rồi lại hỏng.

Đang mãi nghĩ, chị giật mình khi thấy một bàn tay đặt lên trán mình:

- Em có mệt lắm không? Nếu không ăn được cơm thì để anh đi mua cháo nhé.

Chị nhìn anh lắc đầu. Anh lại nhỏ nhẹ:

- Em đừng lo nghĩ nhiều quá. Nợ rồi mình sẽ trả. Sắp tới ngoài công việc ở cơ quan, anh còn tham gia Ban dự án và hỗ trợ cho công ty của bạn anh, chắc sẽ có thêm thu nhập. Còn con cái thì mình cứ kiên trì, trời cho lúc nào thì nhận lúc ấy em ạ.

Mắt chị ngân ngấn nuốt từng lời của anh.

Đúng lúc đó, thằng cu con bước vào phòng:

- Mẹ vẫn chưa hết mệt hả bố? Hay để con bóp đầu cho mẹ nhé.

Rồi nó trèo lên giường, đưa bàn tay bé nhỏ xoa quanh trán mẹ. Chị đưa mắt nhìn con, trông mặt nó đến là thương. Nước mắt chị cứ thế trào ra. Dù cuộc sống chưa như chị mong muốn nhưng chị có người chồng trách nhiệm, yêu vợ, thương con; con trai chị ngoan ngoãn và sống tình cảm. Hạnh phúc trong tay chứ ở đâu xa mà chị không nhận ra để giữ gìn, tận hưởng, cứ nhìn qua khe cửa nhà hàng xóm để rồi ganh tị, rồi than thân trách phận, rồi gắt gỏng, bực bội với chồng con vì những chuyện cỏn con…

Chị tự nhủ từ nay mình sẽ khác.

 THU NHẬT

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI