Chuyện tình của người mẹ khuyết tật nặng 15kg

19/01/2022 - 05:23

PNO - Khi biết anh chị yêu nhau, hai bên gia đình kịch liệt phản đối. Cha mẹ anh không muốn con trai lấy vợ là người khuyết tật. Cha mẹ Nhung nghĩ chàng trai đó chỉ thương hại con gái mình nên ra sức ngăn cản.

 

“Em chịu, thì anh tiến tới”

Lâm Hồng Nhung (sinh năm 1990, quê Kiên Giang) trong gia đình có năm anh chị em. Cha mẹ sinh bốn người con đều lành lặn, phát triển bình thường, chỉ có Nhung là con út bị dị tật bẩm sinh.

Không có hai tay để vịn nên Nhung không giữ thăng bằng để đứng lên được, cô phải nằm một chỗ. Lên năm tuổi, nhờ người thân hỗ trợ, Nhung chập chững những bước đi đầu tiên. Lâu dần, cô tự ăn cơm được bằng cách lấy hai ngón chân kẹp vào muỗng tự xúc.

Nhà nghèo, lại khuyết tật, mãi đến năm 10 tuổi Nhung mới được đi học. Cô bé ham học ngày nào cũng mong cho trời mau sáng để đến trường. Tưởng rằng đến chỗ đông người Nhung sẽ vui vẻ, hòa đồng, nhưng mỗi ngày đến lớp nhìn chúng bạn nhảy dây, múa hát cô lại thu mình lại. 

Học được một tháng, mẹ xin cho Nhung nghỉ bởi nhìn con mặc cảm bà thấy xót xa. Suốt những năm sau đó, Nhung sống quanh quẩn ở nhà, đi mót lúa bằng chân, nấu cơm rửa chén cũng bằng chân, làm việc nhà giúp đỡ mẹ. 

Ở tuổi mười tám đôi mươi, cũng giống bạn bè đồng trang lứa, nhìn những cặp đôi say đắm trong tình yêu Nhung cũng khao khát hạnh phúc. Nhưng mỗi khi định mở lòng cô lại nghe được những lời dè bỉu: “Mày như vậy ai mà chịu ưng”. 

Năm 22 tuổi, trong lần tâm sự cùng một người bạn, Nhung thổ lộ, bản thân cũng muốn có một nửa còn lại để sẻ chia buồn vui. Nghe được ước nguyện của Nhung, người bạn liền nhớ tới anh Vũ Văn Phương (sinh năm 1981, quê Trà Vinh) vẫn đang độc thân và có ý giới thiệu. Suy nghĩ hồi lâu, Nhung chủ động xin số điện thoại anh Phương từ người bạn. 

Khi nói chuyện với Phương đến độ khá thân thiết, Nhung thẳng thắn thừa nhận mình “không có tay”. Vừa nghe, anh Phương thoáng giật mình. Anh không tin, nghĩ Nhung nói vậy để thử lòng. Cô vẫn quả quyết: “Em nói thật. Nếu anh chấp nhận, chúng ta làm bạn và tiếp tục nói chuyện”. Bán tín bán nghi, anh Phương nhờ một người bạn sống gần nhà Nhung đến để xác thực. Sau khi biết được sự thật, anh nói: “Tôi chịu quen bạn”. 

Nói chuyện qua điện thoại một thời gian nữa, anh đi từ Trà Vinh đến Kiên Giang gặp trực tiếp bạn gái. Lần đầu chạm mặt, anh không bất ngờ vì Nhung là người khuyết tật, mà vì Nhung “nhỏ quá”, chỉ… 15kg. Anh Phương nói: “Lúc mới gặp tôi tưởng Nhung là em bé, ai nghĩ em lớn tuổi đâu”.

Đợt đó, anh ở lại nhà bạn gái suốt một tháng, phụ cô trong sinh hoạt, làm việc như một người con trong gia đình. Anh còn xây chuồng heo cho nhà Nhung. Công trình khá nhỏ gọn nhưng gần một tháng mới hoàn thiện do anh kiếm cớ để được ở lại lâu hơn với bạn gái. 

Một ngày khi chỉ có hai người ở nhà, Nhung gọi anh Phương đến ngồi trước mặt mình và hỏi: “Anh đã suy nghĩ kỹ chưa, em không muốn ai thương hại mình, nếu anh đã thương phải thương cho thật, không thương thì thôi”. Anh Phương thủ thỉ: “Anh thấy em vậy nhưng mà anh thương. Em chịu không? Nếu em chịu thì anh tiến tới”. 

Sự chân thành của anh đã xóa bỏ sự tự ti trong lòng Nhung. Lần đầu tiên họ ôm nhau và quyết định tiến xa hơn. Vậy nhưng, khi biết cả hai có ý định kết hôn, hai bên gia đình kịch liệt phản đối. Nhà anh không thích con trai lấy vợ là người khuyết tật. Bố mẹ Nhung lo chàng trai đó chỉ thương hại con gái mình, sau này lại bỏ, nên ra sức ngăn cản. 

Dù vậy, anh Phương vẫn không bỏ cuộc. Năm 2011, anh quyết định dọn đến ở với bạn gái. Chị nhớ lại: “Lúc đó, chúng tôi chịu áp lực rất lớn từ hai gia đình. Cả hai luôn phải nỗ lực làm tất cả để chứng minh cho mọi người thấy rằng chúng tôi có thể làm chủ cuộc sống hôn nhân”. 

Lâu dần, nhờ tình yêu chân thành, anh chị cũng được hai bên gia đình chấp thuận. Vượt qua giai đoạn khó khăn đầu tiên, cả hai lại đối mặt với câu chuyện công ăn việc làm và cơm áo gạo tiền. Họ quyết định cùng nhau đến Đồng Nai, thuê phòng trọ để đi làm. Hằng ngày, Nhung đi bán vé số, anh Phương làm thuê kiếm tiền trang trải cuộc sống.

Tổ ấm nhỏ của Phương và Nhung hạnh phúc hơn khi có sự xuất hiện của cô con gái
Tổ ấm nhỏ của Phương và Nhung hạnh phúc hơn khi có sự xuất hiện của cô con gái

 

Chồng ẵm vợ vào lòng để ngủ ngồi

Ngày mới về chung một nhà, Nhung lo lắng vì sợ sức khỏe bản thân chẳng thể sinh con. Biết được tâm tư của vợ trẻ, anh Phương an ủi: “Đối với tôi, em có con hay không không quan trọng, tôi thương em là được, lúc nào trời Phật thương vợ chồng mình thì cho mình có con thôi”.

Và rồi, niềm vui cũng đến với cả hai, sau ba tháng lấy nhau, Nhung may mắn có bầu. Cô chính thức bước vào chuỗi 9 tháng 10 ngày mang bầu đầy khó nhọc. 

Nhung kể: “Ngày đó, vợ chồng tôi vừa mừng vừa sợ, sợ em bé bị khiếm khuyết giống mẹ và sợ cơ thể mình nhỏ quá không giữ được em bé. Thấy vợ lo quá, chồng động viên: “Sinh con ra có tật hay không anh cũng nuôi”. 

Suốt quá trình mang bầu, Nhung tăng được 4kg lên 19kg nhưng gặp cô chẳng ai tin rằng cô đang mang bầu. Những ngày cuối thai kỳ Nhung chỉ nằm một chỗ. Sợ vợ nằm mãi sẽ khó thở, anh Phương lại ẵm vợ vào lòng để vợ ngủ ngồi. 

Ca sinh của Nhung được bác sĩ nhận định là khó nhất ở bệnh viện từ trước đến nay vì cô gù lưng, nằm ngửa khó, không có tay nên đo huyết áp hay truyền nước cũng đều ở chân. May mắn, ca mổ thành công, ai cũng mừng, bé gái chào đời được 1,3kg, lành lặn, khỏe mạnh trong niềm hạnh phúc của ê-kíp bác sĩ và gia đình nội ngoại hai bên. 

Giờ đây, con gái của Nhung đã chín tuổi, biết phụ mẹ nấu cơm, làm việc nhà. Từ ngày được làm mẹ, cô cảm thấy hạnh phúc, tổ ấm vẹn tròn và nhiều tiếng cười hơn. Dù mang khiếm khuyết nhưng Nhung luôn cố gắng trở thành người mẹ hoàn hảo nhất trong mắt con gái.

Cuộc sống hiện tại dẫu còn vô vàn khó khăn, song các thành viên trong gia đình nhỏ ấy vẫn không ngừng yêu thương, quan tâm nhau mỗi ngày. Các ngày lễ tình nhân, quốc tế phụ nữ hay ngày lễ nào anh Phương cũng mua những món quà dễ thương tặng vợ như một cách thể hiện tình yêu chân thành của mình. 

Cả hai đã có hơn 11 năm hạnh phúc. Trải qua nhiều thử thách, họ lại càng yêu thương nhau nhiều hơn. Nhung xúc động nói: “Được yêu, làm vợ anh ấy với tôi như một phép màu. Chúng tôi sinh ra là để sống với nhau”. 

An Bình

 

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • 70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    19-12-2024 17:54

    Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.

  • Xuân… nhặt

    Xuân… nhặt

    19-12-2024 06:46

    Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.

  • Tôi đi thuê người yêu

    Tôi đi thuê người yêu

    18-12-2024 17:05

    Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.

  • Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    18-12-2024 10:30

    Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.

  • “Tạm ứng” gối chăn

    “Tạm ứng” gối chăn

    18-12-2024 06:17

    Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.

  • Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    17-12-2024 18:37

    Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.

  • Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    17-12-2024 12:48

    Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.

  • Chữ hiếu trong kinh doanh

    Chữ hiếu trong kinh doanh

    17-12-2024 08:51

    Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.

  • Trăm năm trong cái nắm tay

    Trăm năm trong cái nắm tay

    17-12-2024 06:03

    Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?

  • “Siêu xe” của ông nội

    “Siêu xe” của ông nội

    16-12-2024 16:19

    Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.

  • Lời nói như dao

    Lời nói như dao

    16-12-2024 13:03

    Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.

  • Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    16-12-2024 06:21

    Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.

  • Khoảnh khắc dài nhất

    Khoảnh khắc dài nhất

    15-12-2024 17:58

    Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.

  • Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    15-12-2024 16:54

    Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.

  • Con bình thường hay đặc biệt?

    Con bình thường hay đặc biệt?

    15-12-2024 06:48

    Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?

  • Ngưng đổ lỗi!

    Ngưng đổ lỗi!

    14-12-2024 19:37

    Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.

  • Mẹ chưa bao giờ xa tôi

    Mẹ chưa bao giờ xa tôi

    14-12-2024 15:48

    Sau bao nhiêu năm cách lòng, tôi đã thật sự hiểu mẹ, hiểu rằng mẹ có những lý do để rời xa ba, nhưng chưa bao giờ mẹ rời xa tôi.

  • Nuôi dạy con xuyên biên giới

    Nuôi dạy con xuyên biên giới

    14-12-2024 06:14

    Vì công việc đặc thù, có những ông bố, bà mẹ phải chấp nhận cảnh nuôi dạy con xuyên biên giới.