Chuyến tàu giáp tết không đưa ai về?

18/01/2020 - 05:34

PNO - Những chuyến tàu, chuyến bay giáp tết như hôm nay, ước gì sẽ chở những mong mỏi tìm về chốn yêu thương, được yêu thương. Vì ngày mai, ngày kia là một hành trình đời dài đang đợi…

Chuyến bay về nhà cuối năm cơ man là người. Lẫn trong những túi, va-li, thùng các-tông chằng chịt băng keo như những vết thương được băng bó vội là chừng ấy khuôn mặt nhàu nhĩ, mệt nhoài.

Những khuôn mặt của gần 12 tháng, 365 ngày đã vì quang gánh mưu sinh mà gói ghém biết bao nỗi lòng, nhớ thương, chông chênh lo lắng. Để rồi như con đê đã gắng gượng hết sức, hành trình trở về vỡ òa, tựa như thác lũ trào ra trong ánh mắt, trong dáng ngồi, trong đôi bàn tay rã rượi…

Những cuộc trở về cuối năm như thế này là chạm tay vào yêu thương để hồi sinh chính mình. Chỉ có yêu thương thật sự mới đủ cho người ta sức mạnh, đủ cho người ta đứng lên, vững vàng trước bao nhiêu giông bão. Chốn thương yêu ấm áp, bền chặt nhất của con người còn có nơi nào khác ngoài nhà mình? Những bươn bả chờ đợi một chuyến xe, chuyến tàu, chuyến bay như thế này nghe sao miên man một nỗi niềm cảm thương không dứt.

Không dưng tôi nghĩ đến những ngôi nhà không đủ ấm trong những ngày giáp tết, người ta sẽ đi đâu? Vẫn có những phận người mồ côi khi đang đủ đầy một mái nhà phải không? Vẫn có những phận đàn bà, mỏi mòn đợi chuyến tàu, chuyến xe về nơi chôn nhau cắt rốn nhưng có mấy lần về được dẫu không hề xa xôi? Ôm bó hoa xúng xính áo dài cô dâu khuất sau cánh cửa nhà chồng là không biết giờ khắc giao thừa nhìn lên bàn thờ ông bà nhà mình như thế nào nữa.

Suy tận cùng, ký ức là thứ không thể xóa nhòa. Tình yêu thương chưa bao giờ là điều gượng ép. Ký ức đi qua bằng những yêu thương nâng niu ắt hẳn là một tài sản vô giá. Nhà mình chính là tổng hòa của hai thứ đó. Nhà là thứ nâng đỡ con người. Nó là thứ người ta mãi hoài nhớ và luôn mong mỏi được tìm về. Người ta làm sao có thể mang đến hạnh phúc cho ai khi bản thân không cảm thấy hạnh phúc? 

Không dưng tôi nhớ từng lời nhẹ như hơi thở qua điện thoại của chị tôi: “Tết có đi đâu mà hỏi mua quần áo đẹp chi?”. Gần hai mươi năm rồi nhưng nỗi xót xa của cả nhà dành cho chị không hề giảm. Chỉ là không ai nói ra, không ai dám nhìn vào mắt nhau, không ai dám nhìn vào món lạp xưởng tươi mà chị rất thích trên bàn ăn ngày 30 tết, để khỏi trào ra niềm thương không che giấu nổi.

Chưa bao giờ chị tôi có thể về nhà vào dịp tết. Biết bao nghi lễ, bao thứ việc của phận làm dâu “gánh bàn thờ” mà chị phải chu toàn. Chị lăng xăng chân không bén gót với biết bao thứ phải chuẩn bị: lau chùi, bày biện, cúng bái, khách khứa, dọn rửa. Có năm sắp xếp mãi, chị mới về được thì cây mai vàng trước sân mà chị mê man ngày nhỏ đã tàn, hoa rơi gần hết, còn lại những cái cuống trơ trọi.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Tôi nghĩ đến khoảnh khắc bàn tay này chạm bàn tay kia trong cuộc đời. Tôi không biết mình có chủ quan hay không, khi cho rằng, đời người, chỉ cần tìm được một người luôn sẵn cái chạm tay với mình trong bất cứ hoàn cảnh nào là một hồng ân lớn lao. Cái chạm tay nhau của những đôi đang yêu thì có gì là khó. Nhưng yêu nhau càng lâu, sống với nhau càng dài, còn chạm được tay nhau mới là điều đáng kể. 

Chị tôi và còn biết bao người đàn bà khác, cần những cái chạm tay về miền yêu thương trong ký ức, cần cái chạm tay từ người mà mình thương để nuôi giữ chính niềm thương yêu của đời mình. Có ai sinh ra lại không cần thương yêu để mạnh mẽ? Có người đàn bà nào không mong ước bất cứ khi nào đưa tay ra cũng có thể có một bàn tay để sẵn nắm tay mình? Nhưng đã có bao nhiêu người lâu rồi chưa được một cái nắm tay? Có bao người tay nọ nắm tay kia, nỗi niềm chôn kín?

Nhiều năm như vậy trôi qua, đừng hỏi sao dưới những mái nhà còn có nhiều người đàn bà nén giọt nước mắt? Nhiều năm như vậy trôi qua, đừng hỏi vì sao tình yêu thương nhìn lại cạn khô như dòng suối mùa nắng hạn? Đàn bà ở đời, có mấy người sống mà không cần yêu thương? 

Những chuyến tàu, chuyến bay giáp tết như hôm nay, ước gì sẽ chở những mong mỏi tìm về chốn yêu thương, được yêu thương. Vì ngày mai, ngày kia là một hành trình đời dài đang đợi… 

Triệu Vẽ

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    20-12-2024 06:34

    Mấy chục năm qua, chị em tôi đã quen thuộc với hình ảnh ba vào bếp. Ba tình nguyện làm "người đam mê rửa chén" vì ba yêu gia đình.

  • 70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    19-12-2024 17:54

    Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.

  • Xuân… nhặt

    Xuân… nhặt

    19-12-2024 06:46

    Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.

  • Tôi đi thuê người yêu

    Tôi đi thuê người yêu

    18-12-2024 17:05

    Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.

  • Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    18-12-2024 10:30

    Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.

  • “Tạm ứng” gối chăn

    “Tạm ứng” gối chăn

    18-12-2024 06:17

    Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.

  • Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    17-12-2024 18:37

    Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.

  • Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    17-12-2024 12:48

    Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.

  • Chữ hiếu trong kinh doanh

    Chữ hiếu trong kinh doanh

    17-12-2024 08:51

    Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.

  • Trăm năm trong cái nắm tay

    Trăm năm trong cái nắm tay

    17-12-2024 06:03

    Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?

  • “Siêu xe” của ông nội

    “Siêu xe” của ông nội

    16-12-2024 16:19

    Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.

  • Lời nói như dao

    Lời nói như dao

    16-12-2024 13:03

    Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.

  • Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    16-12-2024 06:21

    Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.

  • Khoảnh khắc dài nhất

    Khoảnh khắc dài nhất

    15-12-2024 17:58

    Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.

  • Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    15-12-2024 16:54

    Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.

  • Con bình thường hay đặc biệt?

    Con bình thường hay đặc biệt?

    15-12-2024 06:48

    Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?

  • Ngưng đổ lỗi!

    Ngưng đổ lỗi!

    14-12-2024 19:37

    Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.

  • Mẹ chưa bao giờ xa tôi

    Mẹ chưa bao giờ xa tôi

    14-12-2024 15:48

    Sau bao nhiêu năm cách lòng, tôi đã thật sự hiểu mẹ, hiểu rằng mẹ có những lý do để rời xa ba, nhưng chưa bao giờ mẹ rời xa tôi.