Chuyện những người bị “bỏ quên” trong bệnh viện: Người thân quên nhưng người lạ không quên

06/05/2021 - 10:00

PNO - “Bệnh viện hỗ trợ những bệnh nhân vô gia cư này hết sức, hết khả năng. Nhưng lượng bệnh nhân bị bỏ rơi, không thân nhân nhiều cũng khiến bệnh viện khó khăn”.

Thật may, chuyện “bỏ quên” người thân ở bệnh viện không phổ biến. Bởi ở khu bệnh nội trú của các bệnh viện, bao nhiêu người con vẫn ngày đêm ân cần, chu đáo chăm sóc cha mẹ, hay vô số những cha mẹ già tóc bạc chân chậm vẫn nhẫn nại chăm sóc con. 

Theo bác sĩ Phan Minh Hoàng- Phó Giám đốc Điều hành Bệnh viện Phục hồi chức năng và Điều trị bệnh nghề nghiệp (Q.8, TP.HCM) - tại bệnh viện này năm vừa qua có hơn chục bệnh nhân bị con cái, người thân “bỏ quên” trong tình trạng sức khỏe rất xấu…

Những phận người đơn độc

Tại phòng bệnh số 3 Khoa Nội tổng hợp, ông Đinh Thành Phương (52 tuổi) gầy gò nằm lọt thỏm trên chiếc giường bệnh. Ông Phương nhắm nghiền mắt, mặt đầy vẻ mỏi mệt. Lâu lâu, ông trở người, mở đôi mắt mờ đục buồn da diết.

Di chứng của bệnh tai biến mạch máu não khiến ông yếu liệt và không nói được. Nhưng theo nhiều người ở khu bệnh này, ông lơ mơ có khi tốt hơn tỉnh táo. Bởi nếu tỉnh, ông sẽ hiểu mình đã bị người thân bỏ lại bệnh viện.

2.	Không một người thân thích, ông Đinh Thành Phương nằm cô đơn ở bệnh viện
Không một người thân thích, ông Đinh Thành Phương nằm cô đơn ở bệnh viện

Chị Đặng Thị Trinh, nhân viên Phòng Công tác xã hội của bệnh viện cho biết: ngày 5/2/2021, ông Phương được một phụ nữ đưa vào phòng cấp cứu trong tình trạng lơ mơ, suy kiệt. Do liệt và nằm lâu nên ông bị lở loét ở mông.

Theo chẩn đoán ban đầu, ông Phương mắc bệnh viêm phổi, cao huyết áp do di chứng tai biến mạch máu não. Người phụ nữ nhận là em gái của bệnh nhân. Cô nói bỏ quên giấy tờ của anh trong cốp xe, xin ra ngoài lấy rồi trở vô nộp ngay. Thế nhưng, cô bỏ đi luôn đến nay đã hai tháng.

Thấy tôi đến giường ông Phương, những người cùng phòng hồ hởi: “Cô là người thân hả?”. Biết không phải, họ buông tiếng thở dài. Ông Phương đảo mắt nhìn tôi. Người phụ nữ giường bên cất tiếng: “Tội ổng ghê, không có người thân, đi vệ sinh rồi mà nằm chịu trận đó. Khi nào cô nuôi bệnh bên kia rảnh mới qua giúp thay, vệ sinh được. Có lúc ổng biết, có lúc ổng không. Nhưng hỏi tới gia đình là ổng nhắm mắt, hoặc lơ đi. Thương quá!”.

Tiếng thở dài của bà chưa dứt thì chồng bà đang ngủ thiêm thiếp bên giường đối diện ông Phương ho sặc sụa. Bà chạy đến vuốt ngực chồng cho đến lúc cơn ho dịu đi. Bà nói nhỏ: “Lúc bệnh tật như vầy, có người thân thì đỡ tủi biết bao”. 

Hiện tại, bác sĩ cho biết, sức khỏe của ông Phương tiến triển khả quan. Tình trạng viêm phổi, huyết áp đều tạm ổn. Tuy nhiên, do di chứng của đợt tai biến nên ông chưa thể tiếp xúc, nói chuyện, ông còn yếu tứ chi, tiêu tiểu không tự chủ. Hiện ông đã đủ điều kiện xuất viện và về nhà cần an dưỡng. Nhưng không ai biết nhà ông ở đâu.

Hai tháng qua, bệnh viện đã nỗ lực tìm thân nhân cho ông Phương. Nhân viên bệnh viện liên hệ với Công an P.Đông Hưng Thuận, Q.12, TP.HCM - nơi người em gái ông Phương khai khi mới nhập viện. Tuy nhiên, công an phường trả lời không có ai tên Đinh Thành Phương ở địa chỉ bệnh viện cung cấp.

Nhiều ngày, trên đường đi làm về, chị Đặng Thị Trinh lần theo đến tận địa chỉ người phụ nữ cung cấp: 38b… P.Đông Hưng Thuận, Q.12 nhưng không có thông tin người chị cần tìm. 

Cũng tại Khoa Nội tổng hợp này, bà Lê Thị H., 70 tuổi, là cán bộ hưu trí ở Vũng Tàu đã bị cháu bỏ quên. Bà bị tai biến mạch máu não, yếu liệt tứ chi được đưa vào đây điều trị và phục hồi chức năng hơn chục đợt. Lần nào bà cũng được đưa tới bởi cô cháu gái gọi bằng cô ruột (lời cô khai với bác sĩ).

Tháng 3/2020, bà H. lại nhập viện. Cô cháu thuê một người chăm sóc bà. Tháng đầu, cô thường tới lui thăm người bà H., nhưng qua tháng thứ hai, cô đến thưa dần rồi biến mất. Số điện thoại lâu nay để liên lạc với cô thì “ò í e”. 

Ngày nào bà H. cũng ngóng ra cửa trông cháu - người thân duy nhất và bà tin cô sẽ chăm lo cho bà đến cuối đời như lời hứa lúc bà bán căn nhà ở gần biển tặng cho cô. 

Từ một người có tiền của để điều trị bệnh, bà H. thành người vô gia cư, không tiền, không người thân. Ngay cả lương hưu của bà, lâu nay bà cũng gửi vào tài khoản của cháu gái.

Sau khi điều trị cho bà ổn định, nhân viên bệnh viện lần theo thông tin từ bảo hiểm y tế của bà, liên lạc được địa phương và nơi này đã cử người lên đón bà, đưa bà vào một trung chăm sóc người già. 

Bệnh viện cưu mang, người lạ giúp sức

Ngoài những bệnh nhân bị “bỏ quên”, còn có những ca bệnh không có thân nhân. Đó là những người ngã ngoài đường do tai nạn giao thông, được đưa vào các cơ sở y tế khác nhau và “tập kết” về đây. 

Ở phòng bệnh 10A Khoa Thần kinh sọ não, một ông lão gầy nhom nằm trên giường bệnh với hai tay bị buộc vào thành giường. Anh H. - người chăm sóc ông cụ - nói: “Ổng quậy dữ lắm, lấy tay gãi, cào cấu đến chảy máu nên phải buộc lại”.

Khi tỉnh lại, ông cụ nói ông tên Phùng Khải, 80 tuổi. Bệnh viện đã gắng sức tìm gia đình, thân nhân nhưng lúc ông nói nhà ở đường Hậu Giang, Q.6, TP.HCM, lúc nói ở đường Trần Quý, Q.11, TP.HCM. Nhân viên bệnh viện liên hệ địa phương để tìm gia đình cho ông, nhưng không kết quả.

Anh H. cho biết, lúc mới vào ông cụ rất yếu, ăn uống, mọi sinh hoạt lệ thuộc vào anh, nhưng sau thời gian nằm viện, ông khỏe hơn, bước tới lui được và tỉnh táo hơn, nói chuyện nhiều hơn. Tuy vậy, khi hỏi về gia đình, con cái, ông thường lặng im.

Lúc hiếm hoi trải lòng về con cái, ông nói: “Con tôi bận đi làm hết rồi”. Anh H. gặng hỏi mãi, ông mới hé tên con trai là Phùng Vinh. Khi tôi hỏi ông muốn về nhà không, ông gật đầu, miệng nói nhanh “có, có”, nhưng rồi mắt ông ánh lên nỗi buồn xa xăm và tiếp tục im lặng. 

Bị bỏ rơi, ông Phùng Khải được người lạ là anh H. chăm sóc
Bị bỏ rơi, ông Phùng Khải được người lạ là anh H. chăm sóc

Anh H. hoàn toàn không có quan hệ gì với ông Phùng Khải. Anh là người của một công ty nuôi bệnh. “Gia đình tui khổ mới lén vợ con lên đây đi nuôi bệnh mướn, nào ngờ gặp ổng còn khổ hơn tui, nên tui nuôi ổng coi như làm phước” - anh H. nói. 

Tuy không đóng viện phí, thuốc thang, nhưng theo bác sĩ Phan Minh Hoàng, những trường hợp này vẫn được bệnh viện điều trị, chăm sóc như bao bệnh nhân khác. Ông Phương được bồi bổ dinh dưỡng để nâng cao thể trạng, được tập vật lý trị liệu… nên sức khỏe cải thiện rõ rệt.

Bác sĩ điều trị cho biết, khi bác sĩ thăm hỏi, ông có thể phản ứng bằng mắt. Cả ông Phương, ông Khải đều đã đủ điều kiện để xuất viện, chỉ là chưa tìm ra người thân. 

Bác sĩ Phan Minh Hoàng chia sẻ: “Bệnh viện hỗ trợ những bệnh nhân vô gia cư này hết sức, hết khả năng. Nhưng lượng bệnh nhân bị bỏ rơi, không thân nhân nhiều cũng khiến bệnh viện khó khăn”.

Sau khi điều trị khỏi bệnh, ổn định, nếu thân nhân không đến đón về, bệnh viện sẽ liên hệ với Sở Lao động, Thương binh và Xã hội thành phố để đưa đến các trung tâm bảo trợ xã hội.

Thật may, chuyện “bỏ quên” người thân ở bệnh viện không phổ biến. Bởi ở khu bệnh nội trú của các bệnh viện, bao nhiêu người con vẫn ngày đêm ân cần, chu đáo chăm sóc cha mẹ, hay vô số những cha mẹ già tóc bạc chân chậm vẫn nhẫn nại chăm sóc con. 

Các bác sĩ luôn mong mỏi, nếu ai đó đang “bỏ quên” người thân ở bệnh viện hoặc người thân mất tích đã lâu, hãy tìm đến các bệnh viện, đặc biệt là Bệnh viện Phục hồi chức năng và Điều trị bệnh nghề nghiệp, biết đâu có cơ hội tìm được máu mủ ruột rà. Bởi tình thâm lúc nào cũng rất thiêng liêng. 

Thùy Dương

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • 70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    19-12-2024 17:54

    Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.

  • Xuân… nhặt

    Xuân… nhặt

    19-12-2024 06:46

    Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.

  • Tôi đi thuê người yêu

    Tôi đi thuê người yêu

    18-12-2024 17:05

    Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.

  • Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    18-12-2024 10:30

    Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.

  • “Tạm ứng” gối chăn

    “Tạm ứng” gối chăn

    18-12-2024 06:17

    Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.

  • Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    17-12-2024 18:37

    Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.

  • Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    17-12-2024 12:48

    Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.

  • Chữ hiếu trong kinh doanh

    Chữ hiếu trong kinh doanh

    17-12-2024 08:51

    Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.

  • Trăm năm trong cái nắm tay

    Trăm năm trong cái nắm tay

    17-12-2024 06:03

    Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?

  • “Siêu xe” của ông nội

    “Siêu xe” của ông nội

    16-12-2024 16:19

    Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.

  • Lời nói như dao

    Lời nói như dao

    16-12-2024 13:03

    Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.

  • Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    16-12-2024 06:21

    Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.

  • Khoảnh khắc dài nhất

    Khoảnh khắc dài nhất

    15-12-2024 17:58

    Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.

  • Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    15-12-2024 16:54

    Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.

  • Con bình thường hay đặc biệt?

    Con bình thường hay đặc biệt?

    15-12-2024 06:48

    Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?

  • Ngưng đổ lỗi!

    Ngưng đổ lỗi!

    14-12-2024 19:37

    Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.

  • Mẹ chưa bao giờ xa tôi

    Mẹ chưa bao giờ xa tôi

    14-12-2024 15:48

    Sau bao nhiêu năm cách lòng, tôi đã thật sự hiểu mẹ, hiểu rằng mẹ có những lý do để rời xa ba, nhưng chưa bao giờ mẹ rời xa tôi.

  • Nuôi dạy con xuyên biên giới

    Nuôi dạy con xuyên biên giới

    14-12-2024 06:14

    Vì công việc đặc thù, có những ông bố, bà mẹ phải chấp nhận cảnh nuôi dạy con xuyên biên giới.