PNO - Sao ba mẹ không ngăn cản con trước những quyết định “sống chết”? Trao cho con sự dân chủ có là cách giáo dục tối ưu không?
Chia sẻ bài viết: |
Daisy 18-05-2020 08:48:56
Bảo Trâm thật sự không thất bại cho đến khi cô ta đổ lỗi cho cho ba mẹ của mình trong khi lựa chọn là của cô ấy. Mỗi người một hoàn cảnh, không ai giống ai, vậy nên đừng so sánh. Tối ưu không phải là không có hạn chế. Mình vẫn đồng tình với cách cho con cái tự chủ cuộc đời mình và có trách nhiệm với chính nó.
Lan 15-05-2020 08:57:30
tự mình lựa chọn rồi giờ oán trách cha mẹ sao? nực cười. Thử hỏi nếu cha mẹ cô ta ngăn cản cô ta li dị, rồi ông chồng cũ chứng nào tật nấy, chừng ấy cô ta vẫn oán trách thôi. Học đại học xong không tìm được việc phù hợp với ngành học là bình thường. Quan trọng là cô ta là kẻ bất tài nhưng hay đổ lỗi cho người khác. Lớn rồi thì tự chịu trách nhiệm đi ạ
Lan 13-05-2020 13:53:22
"trao cho con sự dân chủ có là cách giáo dục tối ưu không?
Tôi tâm đắc với bài này của cô giáo Nguyễn Ngọc Hà. Con trai tôi vừa TNDH về bảo: " nếu ngày ấy ba mẹ kg ép con học đàn không bắt tập gõ máy 10 ngón thì giờ con sẽ sao nhỉ ? trẻ con có ai thích phải học gì đâu chứ cũng đâu biết mình thích gì "
Huỳnh My 12-05-2020 07:59:38
Cô này ngộ thiệt. Đã là người trưởng thành thì phải chịu trách nhiệm với quyết định và cuộc đời mình, đừng có đổ lỗi cho ai hết. Cha mẹ chỉ có trách nhiệm đến khi con trưởng thành, úm con hoài sao nó lớn. Đời bao la, hôm nay là thế chưa biết ngày mai thế nào. Chuyện trong nhà thì mỗi nhà biết, chỉ nghe lời kể sao đánh giá được?
Con tôi ngay từ nhỏ cũng đã hướng cháu theo cách tự lập, tôi có khi đóng vai trò là tư vấn nhưng lúc chúng nhỏ kia chứ đã lớn rồi, mình tư vấn mà chúng không nghe thì chúng phải chịu trách nhiệm lấy.
Con cái khi trưởng thành đã là một công dân độc lập, đừng ỷ y vào cha mẹ nữa.
Kim Ngân 11-05-2020 22:33:21
Chưa đi hết cuộc đời chưa biết hay dở. Tái ông mất ngựa chưa biết hên hay xui. Khó khăn chưa hẳn đã là điều xấu.
Chị tôi ly hôn, đưa theo 4 đứa con rời quê, lập nghiệp phương xa, mỗi năm lại đưa con về ăn tết với mẹ chồng.
Mỗi năm, nhóm bạn của Yến lại hẹn gặp nhau ngày đầu năm mới, để tâm tình và chúc nhau bình an.
Không ai ngủ được trên chuyến tàu có nhiều sự thoải mái hơn ngày thường. Không khí ngày tết khiến những người xa lạ cũng dịu dàng với nhau hơn.
Chẳng biết tết vui ở đâu chứ ở nhà anh, nhắc tết chỉ thấy buồn...
Ngày cuối năm, 4 người chụm đầu chia từng khoản tiền, nào là tiền lì xì người thân, tiền mua quà tết biếu, tiền xe về quê...
Nháp, nghĩa là thử, là được phép gạch xóa, xé đi. Nhưng cuộc đời dâu phải nói bỏ đi là bỏ.
Mình về tết vì chồng, vì con cần biết quê quán, biết trên dưới với ông bà, chứ không sau này tết đến con cháu mình nó cũng không về thì sao?
Chủ nợ tìm đến tận nhà, anh Minh gục đầu trong tiếng chửi bới doạ nạt. Lúc ấy chị Trang đã đứng lên, nhỏ nhẹ thừa nhận họ phá sản.
Ngay khi bà Bích thông báo đã nhận cọc bán nhà, cậu con trai nhiều năm xa xứ lập tức mua vé đưa vợ về đón tết cùng mẹ.
Tôi đã khóc rất nhiều khi mẹ mất mà chưa kịp may cho bà một bộ quần áo mới hay mua được một viên thuốc bổ nào.
Đừng ai vội kết luận, tôi chắc ở nhà chồng nuôi, hoặc hàng tháng chồng nộp cho một khoản rất “khủng” nên phải lụy!
Vợ chồng tôi khá đồng lòng khoản “sextoy tự chế”. Nhờ chúng mà chuyện vợ chồng của chúng tôi tấn tới, dù vẫn có chút lăn tăn…
Tôi không ngắm bầu trời cùng các con, không kiên nhẫn nghe những câu chuyện không đầu không cuối. Không đủ dịu dàng để trả lời những thắc mắc đến vô tận.
Có lẽ những năm trước, cha mẹ chồng so đo tiền biếu tết giữa nhà tôi và nhà chị nên năm nay chị mới gọi điện hỏi trước.
Một mình nuôi dạy con khôn lớn, lại thành đạt, xinh đẹp như thế này, chị không tự hào thì chớ, việc gì phải mặc cảm, tự ti vì chuyện ly hôn?
Dù kinh tế eo hẹp, con gái vẫn cố gắng dành dụm để gửi quà tết về cho gia đình. Thế nhưng cô lại bị cha mẹ trách sao không gửi tiền.
Có một thực tế là chúng ta nghĩ nhiều đến những chuyện không mong xảy ra như: sao bụng có vẻ nặng nề, nọng cằm hình thành rõ hơn...
20 tết, tôi gọi thông báo tết này có lẽ không về quê. Im lặng một lúc, mẹ nói: "Kệ hết đi, về ăn tết với mẹ, sang năm mình làm lại".