PNO - Dù gì đi chăng nữa, không thể không có một lời trách: Sao chị có thể chịu đựng được một khoảng thời gian dài đến như vậy mà không xót xa mình?
Chia sẻ bài viết: |
Bình Minh 03-04-2024 20:16:51
Chị phải kiên quyết rời bỏ, anh ta mới biết sợ mà quay đầu!
Phi Nguyễn 03-04-2024 20:15:02
Hãy thương lấy mình bạn ơi!
Mimi 03-04-2024 20:13:27
Con bạn mà biết bạn phải chịu đựng đau khổ suốt 9 năm vì nó, chắc chắn nó sẽ buồn! Nên đừng lấy lý do "vì con" nữa. Hãy vì mình đi!
Linh 03-04-2024 20:10:53
Không cần phải chờ con học hết lớp 9, bạn rời bỏ người chồng này sớm chừng nào thì tốt cho bạn chừng nấy!
dolphinnguyen 03-04-2024 07:52:33
9 năm trời để chịu đựng và tự dằn vặt mình. Đáng lý chị phải dùng 9 năm đó để chuẩn bị cho việc rời bỏ người đàn ông vô lương tâm.
Nhị Cát 02-04-2024 11:05:41
Người ta ngoại tình 1 lần thôi là tôi đã không tha thứ được. Chị chịu đựng 9 năm thì đúng là siêu nhân
Ông bà có câu "Mình biết, trời biết". Với tuổi chúng ta, khi sống là để biết mình và được trời biết, điều đó không đủ hay sao?
Cứ bấu vào nhau để cào cấu, cắn xé nhau vì nghi ngờ và tổn thương như vợ chồng em đang làm, sẽ khiến mọi vết thương ngày càng sâu hơn.
Nếu chị chưa "bắt tận tay, day tận mặt" việc ngoại tình của chồng, lại không muốn điều tra, theo dõi... thì hãy cứ sống vui vẻ và tin tưởng vào anh.
Thay vì trách móc và chờ con ghé thăm, chị chủ động qua thăm con, chơi với cháu. Khi sang chơi, chị đừng mang ánh mắt xét nét, đánh giá.
Chịu phần thiệt về mình để mang đến niềm vui cho mẹ trong những ngày cuối đời của bà, là một điều đáng làm, nên làm và phải làm
Mọi người hay đùa rằng "Chuyện gì khó quá thì bỏ qua", em có thể áp dụng vào chuyện này của em.
Hãy quan sát, hãy ở thật gần, hãy lắng nghe con mình, nhưng vẫn phải giả vờ như không can thiệp, không làm áp lực.
Có một may mắn là con cái luôn có khả năng cảm nhận được tình yêu thực sự của ba mẹ đằng sau sự “thiếu công bằng” đó.
Em chỉ còn một cách duy nhất, là tự quyết định điều mình cần làm đối với đứa con em đang mang trong bụng.
Mẹ có thể không hiểu hết khó khăn ở môi trường làm việc của em, nhưng mẹ sẽ luôn bảo vệ em. Em hãy chia sẻ câu chuyện, xin mẹ lời khuyên.
Khi trong lòng còn nhiều tổn thương, ở bên cạnh nhau bình yên đã khó, huống gì là phát triển những điều mới mẻ tốt đẹp và hy vọng?
Em chọn sai người và nỗ lực sai đối tượng, kiểu như ông bà nói "Tưởng giếng sâu anh nối sợi dây dài/ Ai ngờ giếng cạn anh tiếc hoài sợi dây".
Tốt hơn cả là em hãy cứ im lặng quan sát, nghe ngóng, và có những cách để phòng xa mà thôi.
Đứa bé là một gắn kết sâu sắc của em đối với cuộc sống. Hãy làm quen với suy nghĩ này từ việc gửi quà cho bé, giữ liên lạc với chị.
Nuôi dạy một đứa con tự kỷ đã là cả một cuộc chiến đấu kinh khủng, nuôi dạy một đứa trẻ tự kỷ không phải con mình lại còn kinh khủng hơn.
Có một câu người ta thường hay nói, mà trải qua thực tiễn, cô Hạnh Dung cũng tin là đúng: "Cha mẹ không thắng được con cái bao giờ".
Chị đừng đổ lỗi, đừng bào chữa, đừng thanh minh, hãy thể hiện mong muốn một cách chân thành được cùng chồng làm lại từ đầu.
Tết sẽ không vất vả nếu em và các con cùng phụ vợ, phụ mẹ việc nhà. Tết cũng là dịp đoàn tụ gia đình, là ký ức đẹp của các con.