PNO - Dù gì đi chăng nữa, không thể không có một lời trách: Sao chị có thể chịu đựng được một khoảng thời gian dài đến như vậy mà không xót xa mình?
Chia sẻ bài viết: |
Bình Minh 03-04-2024 20:16:51
Chị phải kiên quyết rời bỏ, anh ta mới biết sợ mà quay đầu!
Phi Nguyễn 03-04-2024 20:15:02
Hãy thương lấy mình bạn ơi!
Mimi 03-04-2024 20:13:27
Con bạn mà biết bạn phải chịu đựng đau khổ suốt 9 năm vì nó, chắc chắn nó sẽ buồn! Nên đừng lấy lý do "vì con" nữa. Hãy vì mình đi!
Linh 03-04-2024 20:10:53
Không cần phải chờ con học hết lớp 9, bạn rời bỏ người chồng này sớm chừng nào thì tốt cho bạn chừng nấy!
dolphinnguyen 03-04-2024 07:52:33
9 năm trời để chịu đựng và tự dằn vặt mình. Đáng lý chị phải dùng 9 năm đó để chuẩn bị cho việc rời bỏ người đàn ông vô lương tâm.
Nhị Cát 02-04-2024 11:05:41
Người ta ngoại tình 1 lần thôi là tôi đã không tha thứ được. Chị chịu đựng 9 năm thì đúng là siêu nhân
Em đừng đem chuyện công sức tiết kiệm của mình ra làm đối trọng với đám cưới của Út vì chuyện sẽ thành chị dâu em chồng đối đầu nhau, không hay.
Nếu thấy cả hai vẫn còn nhiều cái chung để cùng dựng lại, vun vén lại cùng nhau, thì hãy cố gắng thêm một lần nữa.
Đừng ỷ y rằng người đó rất yêu mình mà muốn cư xử sao cũng được, không để ý đến cảm xúc của người ta.
Làm sao để chồng hiểu rằng em sẽ không chấp nhận một cuộc sống đầy dối trá và lúc nào cũng phải nghi ngờ, tìm hiểu, sợ hãi... như thế
Con hãy nói với mẹ rằng con rất sẵn sàng chia sẻ với em, nếu con biết rằng em không làm hư hỏng hay làm mất món đồ của con.
Hãy dồn sự tập trung vào những gì mình đang có. Hãy nghĩ về sự chăm sóc, yêu thương của chồng mà đáp lại bằng yêu thương, thông hiểu.
Em chẳng nên "vui vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì". Rõ ràng là mọi chuyện vẫn còn đang tiếp diễn, và nó khiến em phải đau khổ, mệt mỏi.
Có bao giờ em thử suy nghĩ, em sẽ làm sao trong trường hợp ba mẹ em cũng khó tính và hay xéo xắt với chồng em như vậy?
Em hãy hỏi các con: mẹ phải làm gì lúc này? Và hãy nói chuyện với con một cách tôn trọng, thẳng thắn.
Cần làm gì để chứng minh sự đàng hoàng và trong sáng của mình là việc mà anh ấy nhất định phải thực hiện cho bằng được.
Hãy ngừng xót thương, lo lắng cho kẻ tự hại mình và hại người thân. Chỉ khi nào ở vào đường cùng, may ra anh ta mới tỉnh ngộ.
Sống vật vờ, vô cảm, chịu đựng, bỏ lỡ mọi cơ hội có được hạnh phúc, chẳng lẽ là điều đúng đắn? Không, đó là bạc đãi bản thân đó, em ạ!
Người xưa có câu “thanh giả tự thanh”. Nhân cách em ra sao, lối sống thế nào, tự nhiên người khác sẽ hiểu, không hiểu bây giờ thì mai này cũng hiểu.
Từ cái nhìn tỉnh táo của người ngoài cuộc, Hạnh Dung thấy những lo lắng, băn khoăn của chồng bạn hoàn toàn không vô lý, vô tình như bạn phán xét đâu.
Có biết bao nhiêu kịch bản cầu hôn lãng mạn và đẹp đẽ khiến cô ấy xúc động và bỏ qua cho anh mọi việc.
Đối với mẹ, sự đồng thuận của em rất quan trọng. Hãy nói em mừng khi mẹ gặp được hạnh phúc, nhưng cũng mong mẹ bình an để đón nhận hạnh phúc.
Phải chăng trong cách nói của anh ấy thể hiện phần nào sự xem nhẹ của anh với em và mối quan hệ này?
Hãy quay lại với những vấn đề của mình với chồng, tìm cách sửa chữa nó, thay đổi nó, làm gì đó tốt hơn nếu có thể.