PNO - Anh vẫn về nhà đúng giờ, vẫn chơi vui vẻ với các con, chỉ có điều anh không hề có dấu hiệu “xuống nước”. Tôi sợ cảm giác chiến tranh lạnh này.
Chia sẻ bài viết: |
Dolphinnguyen 10-10-2023 11:05:20
Hỏi chồng con ai nuôi? Lâu nay bạn bỏ nhiều tiền nuôi con nên chồng không thấy áp lực kinh tế. Giờ bạn nói chồng muốn đi học gì đó thì tùy, nhưng tiền góp nuôi con chia đôi. Anh ta chỉ vì muốn đi học mà ngay cả lý hôn cũng nghĩ tới Vậy đến khi anh ta học xong chắc chắn là bỏ mẹ con bạn. Còn anh ta không muốn góp tiền nuôi con thì lý hôn. Viết giấy nói rõ không nuôi con, sao này đừng đòi hỏi con phải báo hiếu
YếnYến 07-10-2023 13:57:28
Nuôi ck ăn học, bằng nào cũng muốn lấy về chưng tủ kiếng việc làm vẫn vậy không khác gì trước, nản. Ck tui đó hàng ngày về ngắm mấy cái bằng rồi đổ thừa thời thế
L.M.Y 06-10-2023 15:48:20
Đúng rồi ! Vợ nên hạ bớt cái suy nghĩ nhỏ hẹp về tài chính đi. Chồng đã nói sẽ vừa làm vừa học, chi phí tự lo ? Vậy thì hy sinh một thời gian cho chồng phát triển. Dù sao, cũng chỉ là không dư dả để tích lũy đúng như vợ hoạch định thôi, chứ đâu đến nỗi túng thiếu, phải không ? Suy nghĩ thông thoáng một chút, đừng để mất hạnh phúc oan uổng
Huỳnh My 06-10-2023 09:30:04
Hahahahhahaa. Vui ghê ha. Lấy vợ đẻ con ra rồi cứ đòi đi học cho riêng mình, con cái sống sao không quan tâm.
Tôi mà như cô vợ này tôi li hôn luôn, vì tôi đã nuôi 2 con rồi không dư để nuôi thêm 1 ông chồng ăn học.
Sau khi xuất viện, tôi nghĩ nhiều đến chuyện ly hôn. Nhưng lúc đó tôi mang nhiều nỗi sợ.
Đàn ông lạc lòng, đôi khi còn dùng lý trí tự vấn xem đã sai ở đâu. Cũng có người trượt theo cảm xúc nhất thời, khiến hôn nhân rạn nứt.
Đúng là có tiền thì an tâm thật, nhưng cũng từ cột mốc ấy, Thu mang thêm nỗi lo canh cánh bên người.
Từng tính hướng “bỏ của chạy lấy người”, nhưng nghĩ đến việc hy sinh cuộc tình 7 năm chỉ vì "ải cha chồng", tôi không đành...
Tôi đến thăm cô trong căn phòng trọ nhỏ. Căn phòng không có gì ngoài mấy nồi niêu cũ và tấm đệm do hàng xóm cho.
Chị bắt anh phải chọn thuốc hoặc chọn vợ. Cứ tưởng khi ra tới chiêu cuối này, anh sẽ phải cuống cuồng giữ lấy tổ ấm. Vậy mà anh lại im lặng.
Đôi vợ chồng nhà bên rất ít khi tươi cười, cùng nhau trò chuyện. Những lúc họ mở miệng, hầu hết lại là những lúc to tiếng, quát tháo ầm nhà.
Với tôi, thử thách lớn nhất khi đi làm dâu là những bài giáo huấn của bố chồng.
Những ngày sắp tới của chị rồi sẽ ra sao, con trai lớn của chị rồi sẽ đi về đâu? Chị giận mình đã đi bước nữa...
Sau sinh tôi bị rối loạn sàn chậu, đồng thời chuyện chăn gối vợ chồng cũng sa sút trông thấy.
Thu nhập vào những dòng tâm sự, những bất đồng, và cả những nỗi niềm giấu kín. Chỉ vài giây sau, cô nhận về đầy đủ những lời phân tích, lời khuyên.
Quỳnh có thói quen thấy gì hay hay, trong tầm khả năng là mua dùng hoặc biếu tặng người thân.
Từ ngày chọn ly thân đến nay cũng đã gần một tháng trôi qua, chồng không gọi điện, vợ cũng chẳng chủ động mở lời.
Chồng không thừa nhận ngoại tình nhưng mùi nước hoa trước khi ra đường, lịch hẹn dày đặc, bí hiểm đã tố giác tất cả.
Chị đau đớn nhận ra mình vẫn chỉ là một trạm dừng chân của anh: ngày xưa là trạm chính, bây giờ là trạm phụ, trong rất nhiều trạm phụ...
Tối đó, suốt quãng đường chở vợ con về nhà, tôi nghĩ mãi những điều ba vợ nói.
Ký ức về ông ngoại trong tôi sẽ chẳng bao giờ phai nhạt và nỗi ám ảnh về "đứa con riêng" của ông cũng mãi mãi hằn sâu trong tâm trí.
Con đau lòng lắm ba ạ. Con sợ đến thắt tim mỗi khi nghe tiếng bước chân loạng choạng của ba ngoài ngõ...