PNO - Cuộc sống của anh luôn là bạn bè, đối tác, những dự án kinh doanh liên tu bất tận… mà đụng đến đâu là thua lỗ đến đấy.
Chia sẻ bài viết: |
Yokohaka 30-09-2023 23:32:08
Này nghiện ngập rồi chứ làm ăn gì? Làm ăn mà không biết sức người sức ta, lôi cả nhà chịu trận đã là thất bại đầu tiên rồi, còn trông mong gì nữa?!
Trương Mỹ Hương 21-04-2023 08:59:48
Nghe bạn hỏi câu nên gắng gượng để con có cha, thật lòng mình thấy ngán ngẩm cho bạn. Đã gần 10 bạn phải gồng mình trả nợ, nuôi con…chưa đủ sao hả bạn? Sao đành lòng tính về thế chấp nhà ba mẹ để ông chồng bất tài của bạn đốt vào mấy dự án hão Huyền của anh ta nữa? Chấm dứt ngay và luôn. Nếu anh ta làm dữ thì li hôn là con đường tốt nhất bạn nên làm để toàn tâm toàn ý nuôi con, lo cho bản thân mình.
Makisan 21-04-2023 08:25:49
Bạn ly hôn gấp để còn giữ tài sản mà nuôi con, cho ba má dưỡng già. Không thể để anh ta kéo cả nhà xuống bùn.
Eric Hoang 21-04-2023 08:11:13
Đàn ông chí lớn thì không trách được, nhưng chí lớn mà đâm đầu vào tường thì phải xem lại. Khởi nghiệp không chỉ là một hoài bão, một ý tưởng mà là một chặng đường có lộ trình, có kế hoạch, chiến lược, chiến thuật chứ không phải người ta làm được thì mình cũng làm được. 91% khởi nghiệp thất bại, nhưng thất bại thì nên đi cày để lấy vốn, lấy kinh nghiệm để làm lại, chứ không phải lấy tiền tích cóp của nhà, của cha mẹ để dùng (tất nhiên không tính đến những gia đình thừa tiền). Nên có một khoảng thời gian tích luỹ lại sau mỗi lần thất bại. Đây là ý kiến và từ kinh nghiệm của cá nhân. Don't judge me.
Sống dễ thì sự ra đi sẽ dễ dàng. Đơn giản vậy thôi, nhưng để hiểu và làm được, cần quá trình rèn luyện.
Nếu tôi nói ra, liệu mẹ chồng tôi có thể chịu đựng và vượt qua?
Không biết anh bắt đầu có vấn đề khi bước qua tuổi trung niên hay chị trở nên khó tính?
Cuối năm, không khí gia đình trong nhà tôi căng thẳng chỉ vì chuyện tiền. Vợ chồng đi làm quanh năm nhưng chẳng dành dụm được đồng nào.
Tôi nhớ mãi lời bố nói với mình như vậy. Bố muốn nhắc nhở con cháu khi ở tuổi trẻ phải nỗ lực phấn đấu để có thành quả sau này.
Giáng sinh năm sau, chị được tin cô gái ấy đã lấy chồng, để bé Su lại cho nhà ngoại nuôi. Chị len lén thở phào.
Bác Tân không bao giờ nhắc đến những đứa con nào khác ngoài cô Ngọc, vì họ không kiếm được nhiều tiền.
Tôi từng phản kháng nhiều, nhưng cuối cùng đành cam chịu khi bản thân chẳng còn nắm kinh tế gì trong tay.
Chị thật không ngờ những lời nói trong lúc thiếu kiềm chế của mình đã hằn sâu trong con như một vết sẹo khó phai.
Tình yêu chân thành chỉ được thử thách qua ngày dài tháng rộng, qua những nhọc nhằn, bộn bề của cuộc sống...
Sau lần thứ ba bị ngất khi gần chồng, vợ tôi bắt đầu sợ chết và sợ luôn chuyện vợ chồng
Chú giao hết tài sản cho anh Bình, dặn anh muốn chia cho các em thế nào tuỳ ý. Vô tình, chú đặt gánh nặng lên anh Bình.
Có sức khỏe là có tất cả, muốn có sức khỏe phải tin rằng, việc gì rồi cũng qua.
Tôi nhớ, mỗi ngày đi làm về, vợ đều khóc, đêm mất ngủ vì căng thẳng do công việc quá nhiều.
Một cuộc tình trong bóng tối thường kết thúc bằng gì? Có phải hai bên luôn chia tay êm thắm, đường ai nấy bước và trả người kia về đúng bến bờ?
Tuổi già mỗi nhà mỗi cảnh, miễn sao người trong cuộc thấy vui. Ngủ riêng hay chung không quan trọng, quan trọng là lòng còn hướng về nhau.
Có bao giờ bạn nghĩ đôi tay người mình yêu vung thành nắm đấm, giáng xuống bạn?
Chúng ta nên cởi mở với nhau khi nói đến đoạn kết của đời mình, một cái "ải" mà ai rồi cũng phải qua. Chỉ khác ở chỗ sớm hay muộn.