PNO - Hôm nào chồng đi nhậu về trễ, cô không trông chờ, mà còn trút được gánh nặng vì không phải vừa ăn vừa chịu trận.
Chia sẻ bài viết: |
Jennynguyen 19-05-2023 08:30:05
Đây là khác biệt về văn hoá gia đình. Nói thật, một người nhã nhặn lịch sự và có văn hoá(là văn hoá trong sinh hoạt), nói nôm na là cách sống cách hành xử trong cuộc sống đời thường) , không phải bằng cấp học vấn (nhiều người bằng cấp cao nhưng vẫn thiếu văn hoá). Khác biệt về cách sống là hố sâu ngăn cách lớn nhất khiến 2 con người không thể hoà hợp hoàn toàn... Bởi vậy mới cí câu: nồi nào úp vung nấy...
Thoa 13-05-2023 06:57:53
Tôi cũng trong hoàn cảnh của bạn. Lúc đầu còn cố uốn nắn, nói gần nói xa nhưng chồng tôi chẳng sửa lại còn cãi nhau. Vợ chồng tôi là trí thức, xuất thân từ nông thôn nhưng ngay từ nhỏ tôi được bà nội dạy”ăn trông nồi, ngồi trông hướng “nên khi gặp người chồng có nết ăn xấu tôi chán lắm. Thời chúng tôi tìm hiểu chẳng được ăn với nhau bữa cơm nào nên không biết gì ( chúng tôi đều đã U70, U80 rồi)
“Em ơi, chị dọn ra khỏi nhà rồi, đang ở tạm nhà bạn chị. Em liên hệ luật sư cho chị, lần này chị quyết ly hôn”.
Về chuyện phụ nữ dạy chồng, có người nói vui: mấy bà thích dạy cứ dạy, còn tiếp thu tới đâu, làm được bao nhiêu là quyền của học trò.
Con gái tôi gần 3 tuổi vẫn chưa nói được tiếng nào. Mẹ tôi nhắc vợ tôi đưa con đi khám, nhưng cô ấy nổi quạu.
Không để bụng nhưng tôi không khỏi phân vân liệu lang quân tôi có phải là một gerontophile?
Tôi biết quyết định ngày đó của mình khá vội vã và nhẫn tâm, nhưng tôi đã không thể làm gì khác, khi chỉ có một mình.
Tôi giải thích với con, tiền ủng hộ dù ít dù nhiều, miễn vừa sức mình thì đều đáng quý.
Sự tự do lúc đó sẽ thành dư thừa, trống trải, đi ra đi vào mãi mà vẫn chưa hết ngày. Mẹ gọi đó là cái bẫy độc thân.
Chỉ cần một chiếc tai nghe là đủ để phái đẹp thưởng thức audio erotica mà không phiền ai và không ai phiền mình.
Cõi mạng cũng như cõi đời, luôn có người tốt - kẻ xấu. Thôi thì, cảnh giác là cách tự bảo vệ mình khi lướt mạng.
10 năm có nhà riêng, chị Liên luôn chịu phiền phức vì phải sống cùng các cháu bên chồng khi chúng lên thành phố học đại học.
Hằng ngày, do bệnh tiểu đường mà mẹ tôi ăn uống phải kiêng khem nhiều. Tôi rất lo chẳng may lũ kéo tới gây lụt thì mẹ sẽ ăn uống thế nào.
Vợ tôi thường thỏ thẻ: “Có lẽ kiếp trước em nghèo khổ, quần áo thiếu thốn nên kiếp này ông trời bù lại cho em sống trong nhung lụa”.
Làm sao có thể kịp bơi đi như gia đình chúng tôi ngày xưa, khi bây giờ, thiên nhiên không còn là thứ duy nhất ta phải đối diện.
Sống một cuộc đời mòn mỏi như vậy chỉ vì sĩ diện của bản thân và gia đình, cô hoàn toàn không muốn. Cô chọn cách thứ ba: làm mẹ đơn thân.
“Có 3 thứ đáng sợ với tôi nhất trong cuộc đời đó là: chiến tranh, dịch COVID-19 và bão Yagi”.
Sự nín nhịn của chị giúp nhà cửa yên ổn, ba má yên tâm, chồng chị có vẻ cũng hài lòng. Mọi thứ có vẻ rất ổn...
Mới đó mà bây giờ đã không biết người ấy còn sống hay đã chết, có phép màu nào xảy đến hay không...
Cơn bão qua rồi, bài học tích cực để lại là gia đình cần có nhau, người với người xích lại gần nhau hơn.