|
Cuối năm chị bận bịu trăm công ngàn việc nhưng anh không hề phụ giúp dọn nhà, sắm tết (ảnh minh họa) |
Năm nào cũng vậy, những ngày cuối năm là lúc chị buồn nhất. Bao nhiêu ấm ức bị dồn nén chờ dịp là tuôn trào. Chồng chị chìm ngập trong những cuộc nhậu tất niên, hết công ty này đến công ty nọ, hết nhà bà con, bạn bè nọ sang nhà kia.... Những cuộc vui triền miên, như không bao giờ chấm dứt.
Chị không khắt khe, nhưng chồng mãi ham vui, hết đám này tới đám khác, dường như anh không biết từ chối là gì. Anh là người xởi lởi, ngoại giao tốt nên nhiều mối quan hệ bên ngoài. Việc công ty cuối năm bận rộn vì phải thanh quyết toán mọi thứ cho êm xuôi, việc nhà chồng chất, cần dọn dẹp mọi thứ tinh tươm đón tết, con cái nheo nhóc và cần sự quan tâm, chăm sóc, giám sát. Anh lại mặc kệ, giao hết cho chị. Sau giờ làm hoặc giờ nghỉ trưa, những cuộc nhậu luôn có sức hấp dẫn mạnh mẽ với anh.
Chị luôn sống trong tâm lý nổi cáu, muốn lật tung mọi thứ vì sự vô tâm, ích kỷ của chồng. Có lúc chị muốn bỏ lại tất cả sau lưng để tận hưởng thời gian cho bản thân. Chị cũng muốn tụ tập với hội bạn thân, cũng muốn thong dong bên ly cà phê và rộn ràng trong điệp khúc xuân về… Nhưng rồi tình yêu thương, trách nhiệm quen thuộc của một người mẹ, người vợ đã níu kéo chị.
Không khí gia đình những ngày cuối năm căng thẳng. Hai vợ chồng làm mặt lạnh với nhau suốt. Nhiều trận chiến cãi vã liên miên. "Anh là đồ vô tâm, thiếu trách nhiệm", Anh đi mà sống với bạn bè, anh em, chiến hữu của anh đi".... Những câu nói nóng giận mang tính sát thương được tuôn ra.
Một buổi chiều đẹp trời, chị từ chối lời rủ rê đi ăn vặt sắm đồ tết của cô bạn và đang tất bật với núi việc phải giải quyết trước khi nghỉ tết. Các con chị đã nghỉ học, tranh nhau đồ chơi nên quấy khóc to tiếng.
Nhìn sang nhà hàng xóm, chị thấy anh đang ngồi cụng ly vui vẻ bên mọi người, tiếng hô to đồng thanh “1-2-3 dô dô”. Hình ảnh đó cứ lởn vởn trong đầu, chị miên man trong suy nghĩ. Tại sao anh có thể tận hưởng khoảng thời vui vẻ bên bạn bè, láng giềng, còn chị lại như thế này?
Chị cần phải biết vì chính mình và gia đình này. Bởi chị nhận ra một điều trong suốt những năm qua "chị chẳng thể thay đổi được anh, mà chỉ có thể thay đổi được bản thân mình". Khi nhận ra những điều này "như mặt trời chân lý chói qua tim", mà phải bầm dập, va chạm bấy lâu, chị mới tỉnh ra được.
|
Chị đã biết thả lỏng và thôi ôm đồm... |
Những cuộc vui của anh vẫn tiếp diễn bởi anh là người ham thích đám đông, ham tụ tập. Nhưng qua nhiều năm, hoặc chị đã lờn trước sự vô tâm của anh, hoặc chị không còn cách nào khác, đành phải thích nghi và chị dần khác trước.
Chị biết thả lỏng hơn, không còn ôm đồm và cầu toàn như trước. Chị đã biết thu xếp, cân bằng mọi việc cuối năm để tận hưởng cuộc sống hơn. Nhìn xung quanh, nhiều phụ nữ cùng lúc vừa vun vén cho gia đình nhưng vẫn sống cho bản thân mình. Đâu xa, như cô bạn thân của chị đó thôi, phải học tập cô ấy.
Còn vài ngày là tết, chị tuyên bố: "Cuối năm, anh tham dự nhiều cuộc tất niên, không có thời gian phụ em nhà cửa và chăm sóc con cái. Vậy anh trích một phần thưởng tết, thuê người về dọn nhà đi! Hoặc anh tranh thủ hỗ trợ em một số việc rồi đi đâu thì đi, em đâu cấm cản".
Anh lên mạng tìm một hồi và đưa chị số điện thoại, chị đặt thành công dịch vụ dọn dẹp theo ngày. Mọi thứ bỗng nhẹ nhõm hẳn. Chị nhận ra mình cần phục hồi sức khoẻ, năng lượng, làm tươi mới mọi thứ đã trở nên cũ kỹ từ lâu. Tiền chị có thể từ từ kiếm, nhưng cuộc sống gia đình đến lúc phải thay đổi, không thể cứ xào xáo, bất ổn như những năm trước.
Chị nhớ năm ngoái, anh hứa sau giờ làm sẽ về chở cả nhà đi chợ hoa, nhưng sau bạn bè gọi tụ tập, chè chén khiến anh quên mất lời hứa. Mẹ con chị thay đồ xong, ở nhà đợi anh mãi, gọi cả chục cuộc điện thoại mà anh không trả lời. Chị giận anh, trách anh và đình chiến mấy tuần, bỏ bê nhà cửa, bếp núc lạnh tanh.
Năm nay cũng không có anh cùng đi mua hoa tết, nhưng mẹ con chị đã tìm ra niềm vui. Chị dành thời gian để sắp xếp, hướng dẫn con việc chơi và ôn bài, để chúng bớt chí choé và "ôm" ti vi. Chị dọi taxi, đưa con đi chợ hoa và mua sắm vài thứ để cảm nhận hương sắc của mùa xuân đang rất gần.
Khi tâm trạng chị vui vẻ, yêu đời như liều dopamine hạnh phúc, chị cảm nhận mình trở nên tươi trẻ, bớt hẳn cằn nhằn, cau có. Chị cũng không còn quá xét nét, bắt bẻ, hờn giận anh như trước, thay vào đó còn có hôm khuyến khích anh ra ngoài giao thiệp.
Dường như sự trưởng thành của chị kéo theo anh cũng dần đổi khác. Anh về nhà sớm hơn, có hôm còn chủ động đề nghị đưa mẹ con chị đi sắm đồ tết.
Mọi thứ trở nên nhẹ nhàng, dễ chịu...
Huỳnh Kim Hoa