|
Làm ăn thua lỗ, chồng đã không dám nói rõ số nợ với vợ. Ảnh minh họa |
Làm ăn thua lỗ, chồng về báo nợ 230 triệu. Tôi hốt hoảng những vẫn an ủi anh, gật đầu chấp nhận sẽ cùng anh trang trải món tiền này. Nghề mua bán cây công trình của ông xã tôi đôi khi “vô mánh” nhưng cũng có lúc thua lỗ do giá cả lên xuống. Khi nhận đặt hàng thì giá đó, nhưng khi nhập hàng giá lại cao hơn, công xe cũng cao theo. Đôi khi đi tỉnh nhận hàng mà kẹt xe, kẹt phà gì đó một vài ngày là mọi chi phí cũng tăng lên gấp bội.
Tôi hiểu chút ít công việc này nên cũng thông cảm cho chồng, giúp anh khắc phục hậu quả. Bước đầu tiên là thế chấp sổ đỏ. Miếng đất ấy cũng từ tiền làm ăn của anh mà dư ra để mua sắm thôi. Vả chăng mình thế chứ có bán đâu, mai này khá giả lại mình sẽ chuộc về. Nhưng miếng đất nhỏ quá, chỉ 4x30m nên thế chấp chỉ hơn trăm triệu. Số còn lại rút từ tiết kiệm, mượn từ bạn bè rồi cũng xong.
Lúc đó, gia đình tôi chẳng còn món tiền hay tài sản nào giá trị, ngay cả hai chiếc xe cũng phải đi "du lịch" vào dịch vụ cầm đồ một chiếc. Hai đứa con nheo nhóc tiền ăn hàng tháng phải đóng, tiền đi bác sĩ… tôi như bà điên đầu bù tóc rối nhưng vẫn cố xoay xở..
Nhiều đêm nằm bên vợ mà chồng khóc, nói rằng:
- Vợ ơi, phước ba đời anh mới có được em. Em vừa dịu dàng lại chu toàn. Không một lời trách mắng chồng khi mang nợ làm anh cảm thấy mình có lỗi nhiều hơn. Cảm ơn em nhiều lắm! Anh hứa sẽ cố gắng làm ăn, kỹ càng hơn trong các hợp đồng sau này để em không vất vả nữa.
- Thôi đừng nói ơn nghĩa gì chồng ạ! Đã nói một tiếng vợ chồng là đồng cam cộng khổ rồi. Là “ngươi” làm ăn thua lỗ đó nhé, chứ ăn chơi mà mang nợ kiểu đó là “ta” cho hầu tòa luôn!
Vợ chồng bằng tuổi, tôi lại lớn tháng hơn nên mấy lúc vui buồn hay xưng hô “ta”, “ngươi” như vậy.
Chồng ôm vợ khóc tu tu như trẻ con làm tôi thấy mình thật vĩ đại. Người đàn ông thật thà này rất đáng thương, đáng trân trọng suốt đời.
|
Người đàn ông ấy đáng thương biết bao. Ảnh minh họa |
Vậy mà khi nợ vừa hòm hòm, nghĩa là công việc của anh đã bắt đầu trờ lại như xưa, các khoản tiền lời đã dư ra, mang về trả bớt số nợ mượn ngoài hơn trăm triệu đó. Thì một bữa đi đám cưới nhà bà chị họ, bà ngoắc tôi ra “bỏ nhỏ” rằng anh có thiếu bà chẵn trăm triệu nữa!
Tôi suýt ngất vì tin này. Lòng quặn lên bao nỗi uất ức vì bị xúc phạm. Rằng trong khi nhà đang thiếu nợ chưa trả xong, thì anh mang tiền đi đâu để tiếp tục “lòi” ra khoản nợ này? Hay là mèo mỡ bên ngoài mà tôi không biết? Ừ cũng có thể, tôi đàn bà hai con, nhan sắc bắt đầu xuống dốc rồi. Mặn nồng cũng không còn như xưa, cơ thể cũng xấu xí rồi…
Bà chị họ cau mày:
- Làm gì mặt mày mợ Ba tái mét vậy? Trúng gió hả?
- Dạ không… em… em hơi mệt thôi.
- Ừ, nghe tới tiền ai mà không mệt. Nhưng mà đừng vì vậy mà cằn nhằn chửi bới chồng rồi mất hạnh phúc gia đình nhé! Là vì chồng em thương vợ nên nói giấu nợ đi, nói nhiều quá em mất ăn mất ngủ rồi cái chứng rối loạn tiền đình của em thành “Rối loạn tiền xài” thì khổ nữa. Nên nó mới nói bớt đi chứ thật ra đận đó bể hợp đồng, lỗ đến hơn ba trăm lận.
- ???
- Chị thì có chút đỉnh, mấy cháu đi làm gửi cho chị tiết kiệm vậy chứ không dùng đến. Thương em mình biết làm sao, thôi thì giúp được nhiêu thì giúp. Nó dặn chị đừng nói em nghe, em lo nhiều tội nghiệp, để từ từ nó trả. Chị cũng hiểu, đàn bà mình hay cả nghĩ nên nửa năm nay đâu có nói gì. Nhưng hôm nay phải nói để em biết vẫn chủ động hơn.
- Em ức lắm! Chiều nay em phải “làm việc” ảnh thôi! Em không đủ lòng tin với ảnh hay sao mà còn giấu nợ chứ? Hay là nợ này đem cho con quỷ nào?
- Bậy nha! Em là vợ mà không biết tánh ý chồng mình à? Quậy như vậy mất hạnh phúc lắm nha! Chẳng qua là chồng em không muốn em lo nhiều nên “nhéo” ít lại số nợ thôi. Nó muốn để một mình lo liệu để vợ bớt khổ tâm đi. Em không thấy dạo này chồng em gầy hơn, hốc hác hơn và làm việc không có ngày nghỉ sao? Nó phải xuống tận vườn tràm để bốc vác cho tiết kiệm tiền công nhân đó.
Lời chị họ làm tôi sực tỉnh. Đúng là lúc này chồng tôi gầy hẳn, cơm ăn cũng ít đi, làm việc thì tới khuya với sổ sách bởi cho kế toán nghỉ rồi. Chủ nhật anh vẫn vắng nhà, khi đi thì khoác lên bộ quần áo lao động chứ không phải bảnh bao ông chủ nữa.
Tôi đã quá vô tâm khi thấy chồng vắng nhà ngày chủ nhật bằng câu “đi làm thêm xíu”. Tôi càng vô tâm khi anh ăn ít mà khỏa lấp bằng câu “Chút nữa anh ăn thêm”. Con lèo nhèo khóc đòi mẹ nên tôi đã không biết là chồng mình đi ngủ khi nào…
Cảm ơn người chị họ đã cho biết sự thật về số nợ. Nhưng tôi sẽ không cằn nhằn chồng đã giấu mà tối nay sẽ ôm anh thật chặt để chia sẻ những nhọc nhằn kia.
Trang Đào