Chồng chỉ thích ở nhà nội trợ, mặc vợ vật vã kiếm tiền

16/09/2017 - 06:00

PNO - Chồng tôi nấu ăn rất ngon, chăm con khéo và thu vén việc nhà rất giỏi. Nhưng nhìn chồng cao to, khỏe mạnh mà chỉ luẩn quẩn ở nhà còn tôi phải bươn bả đi kiếm tiền, tôi thấy nản vô cùng.

Vợ chồng tôi cưới nhau được hơn ba năm và mới có một con trai gần hai tuổi. Trước đây, chồng tôi là nhân viên tư vấn khách hàng cho một văn phòng môi giới bất động sản, thu nhập không cao nhưng đều đặn.

Tôi làm ở cơ quan đảng ủy của một huyện cách nhà 30km. Khi tôi mang bầu được hơn 6 tháng thì chồng tôi bị mất việc vì văn phòng đóng cửa.

Chong chi thich o nha noi tro, mac vo vat va kiem tien
Chồng chỉ thích ở nhà nội trợ. Ảnh minh họa

Thay vì ở trọ trên thị xã, chúng tôi chuyển về nhà chồng sống cho đỡ chi phí, điều đó đồng nghĩa với quãng đường đi làm của tôi càng xa hơn. Lương của tôi chỉ khoảng 4 triệu đồng một tháng, trước đây cộng với lương của chồng cũng đủ chi tiêu. Nhưng từ ngày chồng thất nghiệp, cuộc sống càng khó khăn hơn.

Dù bầu bí vượt mặt, tôi đành liều mạng chạy đi chạy về chứ không dám thuê phòng gần chỗ làm. Sáng chồng tôi dậy sớm, nấu cơm cho tôi mang đi để đỡ tiền ăn trưa. Lúc đầu, tôi nghĩ chồng cần thời gian nghỉ ngơi để tìm việc mới nên đành chấp nhận, không thúc ép.

Nhưng đến khi tôi sinh con xong, hết thời gian nghỉ thai sản vẫn thấy chồng “bình chân như vại”, suốt ngày chỉ ở nhà loanh quanh đi chợ, nấu cơm, giặt giũ và chăm con. Tôi gợi ý để anh đi tìm việc thì anh luôn tìm cách né tránh, anh kêu mệt mỏi không muốn bon chen.

Phải công nhận chồng tôi nấu ăn rất ngon, chăm con khéo và thu vén việc nhà rất giỏi. Nhưng nhìn chồng cao to, khỏe mạnh mà chỉ luẩn quẩn ở nhà còn tôi phải bươn bả đi kiếm tiền, tôi thấy nản vô cùng. Mọi chi tiêu trong nhà đều trông chờ vào đồng lương hàng tháng của tôi, ba mẹ chồng già yếu không phụ giúp được gì thêm nên sống rất chật vật.

Đã lâu lắm rồi tôi chưa may cho mình một bộ áo quần mới hay mua một thỏi son. Chồng càng ngày càng mập mạp trắng trẻo ra thì tôi cứ khô héo dần, cân nặng chưa tới 40 kg. Đã thế, anh còn thường hay chê bai tôi khù khờ, không nhanh nhẹn như vợ người ta biết buôn bán, làm thêm này nọ để kiếm thu nhập.

Tôi ngày làm việc 8 tiếng ở cơ quan, chưa kể quãng đường đi về hơn 60km, lấy thời gian đâu ra mà làm thêm. Trong khi anh sức dài vai rộng mà chỉ ở nhà bồng con, nấu nướng. Mới đây, con bị viêm phổi phải nhập viện trong đêm mà nhà còn chưa tới 1 triệu bạc nên vợ chồng tôi gây gổ.

Chong chi thich o nha noi tro, mac vo vat va kiem tien
Tôi mệt mỏi lo kinh tế gia đình. Ảnh minh họa

Anh lại mở miệng chê tôi không biết tính toán chi tiêu để thiếu trước hụt sau. Thử hỏi với thu nhập từng ấy, tôi có ba đầu sáu tay cũng không thu xếp được. Tôi nổi nóng và cố tình nói đụng chạm vào tự ái của anh, kiểu như “anh có giỏi thì đi mà làm, đàn ông phải làm chỗ dựa cho vợ con...” Tôi tưởng anh bị động chạm mà thay đổi suy nghĩ nhưng vài hôm con trở về nhà, anh lại lặp lại vòng quay cũ, còn hỏi tôi: “tiền chợ đâu em”.

Đến mức này thì tôi cũng bó tay, chẳng biết phải làm thế nào. Có những hôm trời mưa gió, từ cơ quan trở về nhà đã tối mịt, thấy hai cha con anh ôm nhau ngủ, tự dưng tôi thấy mệt mỏi vô cùng. Tôi cần một bờ vai vững chãi để tựa vào chứ không cần một ông chồng “bám váy vợ”.

Chị gái tôi biết chuyện, khuyên tôi nên động viên chồng, khai thác thế mạnh của anh ấy là nấu ăn ngon. Chị hướng chúng tôi nên đầu tư mở một quán ăn vặt cho chồng tôi bán. Tôi thấy dự định rất hay nên lựa lời nói với chồng. Nào ngờ anh nổi xung bảo tôi xui anh đi buôn thúng bán mẹt, chẳng đáng mặt đàn ông.

Chong chi thich o nha noi tro, mac vo vat va kiem tien
 

Tôi nghẹn lời, chỉ biết ấm ức trong bụng, anh sợ xấu mặt đàn không xông pha kiếm tiền mà chỉ ở nhà ru rú. Làm nghề gì miễn là kiếm tiền chân chính có gì phải xấu hổ. Nếu cứ tiếp tục thế này rồi cuộc sống sẽ đi về đâu khi con ngày càng lớn, chi phí cứ tăng dần lên mà sức lực tôi có thì có hạn. Tôi có cảm giác tình cảm dành cho chồng cứ nhạt dần thay vào đó là sự khinh bỉ, coi thường.

Mai Khanh

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI