PNO - Những việc anh làm đâu phải như chị nghĩ là chỉ tốt cho người ngoài? Nó sẽ ảnh hưởng đến cả gia đình chị, các con của chị đấy chứ.
Chia sẻ bài viết: |
Steph 11-08-2022 06:42:20
Là một phụ nữ lớn tuổi có con ở độ tuổi trên dưới 30 như đứa cháu họ chồng tác giả, tôi không thông và cũng không cảm được cách suy nghĩ và lời khuyên của Hạnh Dung. Tôi kể cho các bạn nghe một chuyện tương tự đã xảy ra với gia đình tôi. Ngày ấy đã lâu lắm rồi gần 30 năm trước. Khi ấy con út tôi mới hai tuổi và cháu rất khó nuôi, không ăn, không ngủ và suốt ngày quấy khóc. Khi ấy chồng tôi làm việc rất xa nhà và chỉ về vào cuối tuần. Xin nói thêm rằng gia đình tôi sống ở nước ngoài. Gia đình hai bên cũng sống ở nước ngoài nhưng nhà đẻ nhà chồng và vợ chồng con cái chúng tôi ở 3 nước khác nhau. Xung quanh tôi chỉ có những người họ hàng cô chú bác chồng. Nói chung tất cả đều làm ăn buôn bán ai lo thân người ấy chứ chả quan tâm giúp đỡ gì nhau cả. Chả nói thì các bạn cũng hiểu một người phụ nữ chồng đi làm xa lại không có người thân bên cạnh, suốt ngày lăn lộn với hai đứa con nhỏ ốm đau quấy khóc vất vả thế nào. Ấy vậy mà tôi không hề nhận được sự quan tâm hỏi han của bố mẹ và anh em chồng. Họ đã không quan tâm lại còn trách là chúng tôi ít viết thư hỏi thăm. Nếu họ gọi điện hay viết thư trách thì đi một nhẽ. Đàng này họ không bao giờ gọi cho chúng tôi nhưng lại gọi cho mấy người họ hàng cô chú bác ở gần để nhờ "dạy" hộ. Và mấy người cô chú bác chồng kia đã nhân cơ hội này để lấy lòng bố mẹ chồng tôi và ra oai với chúng tôi. Họ đã gọi điện cả ngày lẫn đêm để "dạy". Họ sợ thế vẫn chưa đủ nên nhờ cả mấy người quen của chúng tôi "dạy" phụ đạo thêm giúp. Cho đến bây giờ mấy chục năm đã trôi qua, lũ con tôi đã trưởng thành và có gia đình riêng tôi vẫn không quên được những ngày tháng đó và không tha thứ được cho cách cư xử của cha mẹ chồng tôi cùng những người họ hàng của ông bà ấy chứ đừng nói rằng biết ơn vì sự "quan tâm". Và bây giờ ở lứa tuổi 60 như cha mẹ chồng ngày xưa, dù tôi có xung đột với con trai con gái, con dâu con rể tôi cũng không nhờ và không cho phép anh em họ hàng nhà mình "dạy" con tôi như vậy. Đó là một điều chắc chắn.
Chị cần có những phân tích rõ ràng, đầy đủ và thuyết phục về những lý do khiến chị chưa muốn con xa nhà.
Nếu chị cảm thấy không đủ sức, không đủ tình, không đủ bao dung và muốn dừng lại thì có lẽ chẳng ai nỡ trách móc chị.
Thay đổi một đứa con đã ở vào tuổi trưởng thành, khi tính cách, thói quen, nếp sống... đã định hình, là một việc vô cùng khó khăn.
Người đàn ông này khôn ngoan thế, biết cách đi vào và đi ra trái tim của cô gái yêu thương mình như thế, làm sao không hiểu tình cảm của em?
Internet là một kênh làm quen, kết bạn khá thuận tiện, nhưng người dùng nó với mong muốn gặp được điều tốt đẹp sẽ phải hết sức tỉnh táo, sáng suốt.
Hãy làm những gì phù hợp với mình, mang đến cho mình một cuộc sống đáng mong muốn, khiến mình cảm thấy thoải mái, nhẹ nhàng nhất.
Đừng vội hoảng loạn, nghi ngờ, khó chịu với chồng, mà hãy tìm cách trò chuyện, tìm hiểu sự thật một cách khéo léo.
Không chủ động nói không có nghĩa là che giấu. Chẳng qua vì em không xem đó là vấn đề nghiêm trọng, mà chỉ là một chuyện thị phi đã qua thôi.
Tuổi của cháu chưa thể hiểu chính bản thân mình, những cảm xúc của mình và của người khác, làm sao biết được thế nào là tình yêu?
Chấp nhận gia đình có những sự thay đổi theo mỗi giai đoạn, chị cũng sẽ có những điều chỉnh tích cực trong cuộc sống riêng.
Đừng đánh mất chính mình vì những lời chê bai của một con người vô cảm và vô tình.
Việc em cố tình... phá hoại món đồ anh ấy yêu thích, và cố gắng để tự mua, theo Hạnh Dung, là rất thiếu sáng suốt và không đúng đắn.
Để có hiện tại và tương lai tốt đẹp, chị nên nghĩ sâu hơn: có cần tiếc nuối con người đã phản bội mình, phản bội tình yêu thương của mình?
Em đã biết chồng có cuộc sống 2 mặt, em đã đưa ra quan điểm rõ ràng, nhưng chuyện đó vẫn tiếp diễn, là do em chưa thực sự kiên quyết.
Ông bà có câu "Mình biết, trời biết". Với tuổi chúng ta, khi sống là để biết mình và được trời biết, điều đó không đủ hay sao?
Cứ bấu vào nhau để cào cấu, cắn xé nhau vì nghi ngờ và tổn thương như vợ chồng em đang làm, sẽ khiến mọi vết thương ngày càng sâu hơn.
Nếu chị chưa "bắt tận tay, day tận mặt" việc ngoại tình của chồng, lại không muốn điều tra, theo dõi... thì hãy cứ sống vui vẻ và tin tưởng vào anh.
Thay vì trách móc và chờ con ghé thăm, chị chủ động qua thăm con, chơi với cháu. Khi sang chơi, chị đừng mang ánh mắt xét nét, đánh giá.