PNO - Đang lúc khá riêng tư, đứa em hỏi: “Chị biết chơi một mình từ bao giờ?”. Chị thảng thốt. Chơi một mình cũng là một năng lực sao? Mấy ai “có điều kiện” để chơi một mình được như chị?
Hồi sinh viên, chị cũng được tiếng hòa đồng. Các cuộc tụ tập thường quanh chuyện phấn son. Chuyện cây son Mac, hộp má hồng Dior… ban đầu cũng khá thú vị, kiểu “mở mang” cho chị về thú vui của bạn bè cùng trang lứa; rồi dần kém vui khi bạn bè giục chị xài hàng hiệu, phải biết tôn trọng, yêu bản thân và làm nên giá trị của bản thân... Về sau, khi chúng bạn càng ổn định cuộc sống, nỗi ám ảnh phấn son cũng bớt mãnh liệt và câu chuyện chuyển sang đề tài… lấy chồng, sinh con.
Mỗi lần có một người bạn kết hôn, chị lại rộn ràng nhớ bao nhiêu kỷ niệm, mơ ước thời son rỗi chị từng trải qua cùng cô bạn sắp là cô dâu mới. Nhưng những cảm xúc vu quy của chị bị chìm trong cái hối hả, giục giã “lấy chồng đi” từ bạn bè. Khi chia sẻ suy nghĩ về sự “tùy duyên”, chị làm bạn bè… mất vui. Hội bạn lại giảng giải và thuyết phục chị về “lẽ đời”, về tuổi xuân, trách nhiệm với cha mẹ…
Chị cũng từng có mẹ mỗi lần muốn trút cạn hoang mang. Nhưng mẹ chị cũng không vượt qua nổi áp lực “con gái có thì”. Chị “đánh mất tình bạn” với mẹ vào ngày chia tay anh người yêu sau tám năm gắn bó. Trong lúc chị ngơ ngác đau khổ, mẹ chị như “phát cuồng”. Mẹ tìm gặp chị, liên tục gọi điện, nhắn tin; còn nhờ cả chị gái, anh rể, bạn bè của chị. Tất cả như sẵn nỗi ấm ức, đồng thanh phản đối chị. Lúc đó, chị như “trốn lệnh truy nã”, một mình lên Lâm Đồng ở mười ngày. Khi đã “bình phục” sau chia tay, chị vẫn giữ liên lạc với bạn bè, vẫn hòa hiếu với anh chị, vẫn đều đặn về chơi với mẹ mỗi tuần - nhưng sự gần gũi thì đã mất.
Ảnh minh họa
Học cách chơi một mình
Câu hỏi về sự “biết chơi một mình” chắc nảy sinh khi cô em thấy chị - một người đàn bà có chồng và có vẻ hạnh phúc - hay đi chơi một mình, ở nhà một mình và thường làm mọi thứ một mình. Chính chồng chị nhiều lúc cũng nói, “em chẳng giống phụ nữ”.
Anh chị có một gia đình chung, một đứa con chung và khá nhiều niềm vui chung để san sẻ. Nhưng anh và chị, mỗi người cũng có những niềm vui riêng mà người kia không thể cùng tận hưởng. Ví như anh thích chơi golf, chị lại không thích. Chị thích núi non và mê đắm cái lạnh cao nguyên, nhưng anh không chịu được lạnh. Cũng có người “giải mã” mối quan hệ vợ chồng lạ lùng này là “do anh chị không đủ yêu nhau”. Nếu yêu nhau là phải như hình với bóng thì quả là chị không đủ yêu anh thật. Nhưng lạ là, ngay cả khi để anh đi dã ngoại hay phải rời anh để đi công tác dài ngày, chị vẫn thấy mình đang tận hưởng tình yêu. Nhiều lúc chị cũng “nổi lòng tham”, muốn giữ chồng ở nhà, cùng xem một bộ phim cuối tuần, nhưng nghĩ người kia đang “ham chơi” quá, nếu vì nể mình mà ở nhà thì… tội, nên chị tha.
Lần khác, chị định đi cắt tóc ngắn kiểu đàn ông. Mẹ chị cuống quýt can: “Thằng Thắng cưới một đứa con gái tóc dài, giờ lại thành ra một con vợ tóc đàn ông, có tội nó không”. Chị kể với chồng, anh nói: “Tóc của em, chỉ cần em thích là đủ. Anh quen với tóc dài, nhưng nếu em thích tóc ngắn thì anh… từ từ làm quen với em tóc ngắn thôi”. Thế là chị được “một mình thích”, “một mình quyết định”.
Chị thấy mình may mắn khi kết duyên với anh. Đó không phải là kiểu một mình vì bị bỏ rơi, mà là cái một mình vì tôn trọng. Nó là trạng thái tự do, ung dung nhất, ngay giữa yêu thương. Nó cho phép chị và cả anh được “thuận buồm xuôi gió” trong hành trình khám phá mình; để chị được là chị, anh được đúng là anh. Có thể một lúc nào đó, khi họ đạt đến “cảnh giới” đó, người này sẽ nhận ra người kia không đúng là người mình kỳ vọng. Thì thôi, còn hơn là sống bên nhau một cách gắng gượng. Thật may, chắc vì đã chọn đúng người nên càng nhìn nhau thả lỏng mà trưởng thành, anh chị càng thấy yêu nhau.
Nhưng, chị biết chơi một mình từ bao giờ, khi ngày xưa chị cũng từng đau khổ - lúc cô bạn thân… có bồ, khi cô bạn đồng nghiệp “hủy kèo” đi du lịch, khi mẹ chị không đủ kiên nhẫn lắng nghe chia sẻ của chị… Có lẽ chính những thất vọng đó đã dạy cho chị sự khác biệt bất khả xâm phạm giữa từng người. Chị ngừng kỳ vọng, ngừng tạo ra chuẩn mực, ngừng can thiệp vào lựa chọn đời sống của người thân và cũng ngừng thất vọng. Chị học cách yêu họ như đó là chính họ, với những lựa chọn đôi khi ngốc nghếch, điên rồ và có thể là ích kỷ của họ.
Từ lúc biết chơi một mình, chị không bị phụ thuộc niềm vui vào lựa chọn của người khác. Một mình quả thực là một năng lực, khi nó khiến chị không dựa dẫm, không tạo gánh nặng gắn bó cho người thân. Riêng trong mối quan hệ vợ chồng chị, từng cá thể trưởng thành và độc lập kết hợp với nhau bằng tất cả sự chủ động, chứ không vì cái nắm níu nương nhờ nhân danh một mối quan hệ. Từ lúc hiểu cái “là một”, “là riêng” đó, chị đã không còn sợ bơ vơ. Mọi gắn bó ở đời là vô thường. Trải nghiệm một mình khiến chị thấu hiểu, trân trọng và yêu thương sâu sắc hơn từng con người quanh chị.