Chợ quê của mẹ

11/03/2013 - 16:06

PNO - PN - Trước khi rời quê vào Nam lập nghiệp, mẹ bảo: “Ráng tìm nơi nào gần chợ để sinh sống, ông ạ!”. Ba cười, bởi ba biết dù đi bất cứ đâu cũng được, miễn gần chợ là mẹ vui.

Mẹ một đời tần tảo vì con, nuôi nấng con nên người.

Cách nay 35 năm, khi ấy mẹ còn khỏe, ngày mấy bận quang gánh trên vai vào chợ. Chợ quê tôi ngày ấy còn nghèo lắm. Mẹ thường nói: “Nhà đông con, không bán buôn kiếm đồng ra đồng vào, làm sao lo nổi cái ăn, cái mặc, rồi chuyện học hành, hả con!”. Cũng phải thôi, nếu không có những giọt mồ hôi tần tảo của mẹ thì làm sao anh em tôi được như hôm nay.

Cho que cua me

Tôi không sao quên được những âm thanh ở chợ mỗi sáng, mỗi chiều. Nhớ lắm tiếng kĩu cà kĩu kịt của những chị, những bà tất tả gánh hàng ra chợ. Nhớ sao tiếng xe lam chở hàng từ thị trấn ngược lên ghé chợ giao hàng, những tiếng gọi nhau của các bạn hàng, tiếng mặc cả của người mua kẻ bán… Tất cả những âm thanh ấy đã trở nên quá đỗi thân quen.

Tôi nhớ ngày ấy trời mới tờ mờ sáng là anh em tôi phải thay nhau phụ mẹ gánh hàng ra chợ. Đôi khi, quang gánh chỉ toàn rau là rau, vài nải chuối chín, dăm quả đu đủ còn xanh, một mớ ớt tươi vừa hái trong vườn nhà. Tất cả những hàng hóa ấy được mẹ tôi cắt tỉa, xếp, bó cẩn thận. Mẹ nói: “Phải như vậy mới thu hút được người mua”. “Gian hàng” của mẹ chỉ bấy nhiêu thôi nhưng lúc nào cũng “cháy hàng”. Tôi không thể quên cái góc chợ, nơi mẹ ngồi bán ngày xưa, nơi có những lần tôi chạy ra xin tiền mẹ mua tập vở. Những lúc như vậy mẹ lau vội bàn tay lem luốc vào ống quần, mở cái túi vải nho nhỏ lúc nào cũng được kẹp một cái kim băng, rồi loay hoay lấy tiền cho con.

Có lẽ mẹ có duyên buôn bán nên có nhiều mối “ruột”. Cũng có thể do mẹ biết chiều chuộng khách.

Ngày nay chợ vẫn còn đó nhưng đã khác xưa, sầm uất hơn nhiều. Ở cái tuổi thất thập cổ lai hy, mẹ không còn đủ sức để ngồi ngoài chợ nữa nhưng vẫn có một quầy tạp hóa nho nhỏ để mẹ vui với tuổi già.

Mỗi lần nhìn mẹ tôi lẩm nhẩm “cộng, trừ, nhân, chia” trước một món hàng vừa bán, tôi chợt nghĩ: “Có lẽ mẹ sẽ gắn bó với ngôi chợ này cho đến ngày nhắm mắt”. Chợ là một phần đời của mẹ tôi.

LÊ ANH VŨ

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI