Chỉ vì cái tôi ngốc nghếch, tôi không còn cơ hội chuộc lỗi lầm với má

15/02/2019 - 12:00

PNO - Những sai lầm của tuổi trẻ, tôi không có cơ hội chuộc lại. Bản thân chỉ nghĩ rằng, cố gắng sống tốt cuộc đời của mình cũng là cách làm má ở nơi xa yên lòng.

Khi tôi lên tám thì ba mắc bạo bệnh và qua đời. Mất đi trụ cột gia đình và là người bạn thân nhất trong cuộc đời, tôi bơ vơ và khủng hoảng mất một thời gian dài. Hai má con sớm tối lầm lũi dìu nhau bước qua cơn hoạn nạn. Bốn năm sau, má tôi tái hôn với người đàn ông mới. Linh cảm đây không phải là người đàn ông tốt, nhưng thấy má tìm được chỗ dựa mới nên tôi đành thuận theo.

Chi vi cai toi ngoc nghech, toi khong con co hoi chuoc loi lam voi ma
Ảnh minh hoạ     

Những dự cảm mơ hồ của đứa trẻ 12 tuổi hóa ra không phải không có cơ sở. Tuy không phải ba ruột tôi nhưng từ khi bước chân vào gia đình, ông ta đã chuyên quyền, độc đoán. Nhất cử nhất động của tôi đều phải thuận theo sự chỉ đạo của ông.          

Đương nhiên không đời nào tôi chịu. Sự nổi loạn tuổi mới lớn, cộng thêm những u uất vì người ba ra đi đột ngột và thay thế vào đó là một người đàn ông xa lạ khiến tôi sinh bản tính lầm lì, đôi khi chống đối. Nhiều khi dượng say xỉn ở đâu về, đè tôi ra mà đánh với lý do "nhìn thấy bản mặt mày sao mà ghét". Quá cô độc và u uất, tôi tìm đến má như một sự nương nhờ và che chở. Tiếc thay má vì sợ uy quyền của ông ta, sợ "lần đò" này tiếp tục tan vỡ nên nuốt giận vào trong, can tâm nhìn đứa con duy nhất bị chồng mới thị uy đánh đập.

Những lần như thế, ông ta nấu cơm nhưng tôi lấy cớ mệt hay đau bụng để trốn bữa. Tôi nghĩ thà mình chết đói còn hơn ngồi cùng mâm với ông ta. Thế là trận lôi đình lại nổi lên trong gia đình, ngay chính bữa cơm mà thường "trời đánh tránh bữa ăn". Má tôi là người đứng giữa chịu đựng cuộc chiến giữa hai người đàn ông mà bà gắn bó yêu thương nhất. Không khí bữa ăn nặng nề, má ngồi đó mà cơm chan nước mắt. Ông ta liên tục chì chiết mắng mỏ má "con hư tại mẹ", "nhà mất cha nên dột từ trên dột xuống". Thấy cuộc đời má quá nhiều đau khổ nên tôi đành xuống nước, đấu dịu với ông ta, tuy nhiên trong lòng không phục. Bản thân âm thầm phác thảo những dự định riêng cho cuộc đời mình.

Học hết trung học cơ sở, tôi đã xin má thôi học, với ý định rẽ ngang xin đi học nghề. Thực ra tôi chỉ muốn chạy trốn khỏi ông ta càng nhanh càng tốt. Trong thâm tâm tôi nôn nóng muốn khẳng định sự tồn tại của bản thân theo cách "hiển hách" nhất, để ông ta không nhìn tôi bằng nửa con mắt nữa.

Chi vi cai toi ngoc nghech, toi khong con co hoi chuoc loi lam voi ma

Má tôi nhất định không đồng tình. Bà nói chỉ có con đường học hành mới là cách đi lên bền vững nhất. Bằng cấp không có, nếu tôi ra đời quá sớm sẽ bươn chải vô cùng vất vả. Tuy nhiên bỏ qua những lời tỉ tê của má, tôi xách ba lô đi ngay sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học.

Tôi xin học cao đẳng thực hành, chuyên ngành lái máy xây dựng. Cuộc sống tự do, thoát khỏi sự kìm kẹp của dượng khiến tôi tưởng như thỏa chí. Tuy nhiên, do tâm lý "phá cũi sổ lồng", được tự do trong không gian của chính mình khiến tôi chủ quan và đi lệch hướng. Tôi nghe theo lời chúng bạn rủ rê, thường xuyên trốn tiết và đi đánh điện tử thâu đêm suốt sáng. Hệ quả nhỡn tiền, do không đảm bảo thời gian lên lớp lẫn thi phân môn nên tôi bị dừng học. Thất bại ngay lần đầu tiên ra đời, không còn con đường nào khác, tôi muối mặt quay về với má.

Giờ là lúc dượng được nước mát mẻ chì chiết tôi. Ông nghĩ tôi chưa thể trụ được bằng đôi chân của mình, thể nào cũng phải tìm về và sống dựa vào ông ta. Hơn một tháng sau, quá nhục nhã, tôi tìm đường lên Tây Nguyên, xin ở nhờ nhà bà con xa, đồng thời lấy việc hái cà phê, làm công cho họ để kiếm kế sinh nhai. Hai cái Tết liên tiếp sau đó, tôi không về.

Sự căm hận dượng khiến tôi trở thành đứa con vô tình với má. Hai năm đó, do suy nghĩ quá nhiều và lao lực khiến má đổ bệnh. Nhiều lần bà gọi điện nói tôi trở về, bà thấy thể trạng bất ổn vô cùng. Tuy nhiên do tâm lý chủ quan, tôi nghĩ má dùng phương cách đó chỉ để tôi nhanh chóng quay về. Chính vì thế tôi thờ ơ bỏ qua lời khẩn cầu của má.

Khi cuộc gọi khẩn từ người họ hàng lên, báo má đang hấp hối và tôi cuống cuồng bắt xe về, thì đã muộn. Má ra đi tôi đã không kịp nhìn mặt bà lần cuối. Sự ra đi đột ngột của má khiến tôi ân hận suốt một thời gian dài. Lẽ ra tôi có thể làm khác đi, khiến mọi thứ kết thúc không quá nặng nề. Tuy nhiên sự ương ngạnh của tuổi trẻ, cộng thêm những bất đắc chí trong đời sống gia đình khiến tôi trở thành đứa con bất hiếu.

Vài năm sau, do tu chí làm ăn và tích cóp được số tiền kha khá, tôi đã có trong tay cơ ngơi cho riêng mình ở vùng đất mới. Đó chính là hecta rẫy cà phê do người bà con lâu nay tôi làm công sang tên lại. Những sai lầm của tuổi trẻ, tôi không có cơ hội chuộc lại. Bản thân chỉ nghĩ rằng, cố gắng sống tốt cuộc đời của mình cũng là cách làm má ở nơi xa yên lòng.


Mạnh Huy

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI