Chào mẹ, con vào thành phố... xin việc

29/01/2023 - 07:01

PNO - Mẹ không hề biết tôi thất nghiệp, vẫn chuẩn bị đầy đủ các hộp thức ăn đủ dùng cho hai tuần, gói ghém cho tôi mang lên phố.

Tết này, tôi thất nghiệp.

Giấu nỗi buồn, tôi vẫn về quê ăn tết như thường và không kể bố mẹ nghe. Quà cáp mang về ít hơn mọi năm, tôi nói dối do năm nay công ty không có tiền thưởng tết. Mẹ nghe vậy mắng tôi mua quà chi tốn kém, rồi lại lén dúi vào tay tôi ít tiền “bù lỗ”. Nhìn những đồng tiền chắt bóp, dành dụm cả năm từ mấy vụ hoa màu của mẹ, tôi tủi thân muốn rớt nước mắt.

Những ngày ở nhà, ngoài mặt vui vẻ bình thường, nói cười rôm rả, nhưng trong lòng tôi canh cánh nỗi lo việc làm sau tết. Để đỡ u uất, tôi dùng tên giả lên một diễn đàn tâm sự chuyện thất nghiệp trước tết cho nhẹ lòng. Chẳng ngờ, có rất nhiều người như tôi, họ vào tâm sự, sẻ chia, cầu chúc cho mọi người năm mới ai cũng có việc làm mới. Nhìn quanh thấy ai cũng như mình, tôi vừa được an ủi nhưng lại vừa lo lắng, vì tình hình năm sau có vẻ khó khăn.

Hết mấy ngày tết, vì giả vờ vẫn đang có việc làm, tôi lại phải khăn gói quay lại TPHCM. Mẹ động viên, bảo công ty ổn định thôi cứ an ổn mà làm, thưởng tết, thưởng lễ gì tính sau, quan trọng là có việc và lương tháng, chứ thời buổi này khó khăn lắm. Tôi nghe, ráng rặn ra nụ cười như mếu.

Lên một diễn đàn tâm sự, tôi mới biết có rất nhiều người thất nghiệp như mình. Ảnh minh họa.
Lên một diễn đàn tâm sự, tôi mới biết có rất nhiều người thất nghiệp như mình. Ảnh minh họa.

 

Đã thành thói quen, cứ mỗi dịp tôi về nhà, mẹ sẽ nấu thật nhiều đồ ăn đủ dùng trong hai tuần rồi đóng hộp, cấp đông, cho tôi mang lên theo thành phố. Mẹ thương tôi đi làm vất vả một thân một mình, thường xuyên cơm hàng cháo chợ nên bà lo được bữa ăn nào cho con gái thì lo.

Đợt này về tết cũng vậy, mẹ cũng chuẩn bị sẵn thức ăn mà đâu biết rằng con mẹ giờ là “vô địch” về thời gian, tha hồ ở nhà nấu nướng rồi ngủ nướng các kiểu.

Nai nịt gọn gàng các thứ lên con xe số, tôi quay nhìn chái nhà ngói đỏ với hàng rào hoa giấy đang trổ bông, rồi quay đi mà lòng nặng trĩu. Sáng Mùng 5 tết đã phải hòa vào dòng người chen chúc trở lại Sài Gòn, nhưng tôi không biết những ngày sắp đến mình sẽ làm gì. Mùng 6 các công ty khai trương nhưng tôi chưa có việc làm, hàng quán cái đóng cái mở, tiền thì eo hẹp nên cũng chưa biết sẽ “ngồi đồng” ở đâu.

Quãng đường trăm cây số từ nhà dưới quê lên nhà trọ ở thành phố, tôi mong nó dài mãi, dài mãi. Vậy mà cuối cùng cũng tôi phải đến nơi, cũng phải dỡ hành lý, cũng phải bước vào căn nhà trọ vỏn vẹn 12 mét vuông mà chưa biết sắp đến sẽ sống thế nào, khi chỉ có vài trăm bạc giắt lưng và những hộp đồ ăn của mẹ.

Tôi tin chỉ cần chăm chỉ và thiện lương, mình sẽ không đói giữa Sài Gòn này. Ảnh minh họa.
Tôi tin chỉ cần chăm chỉ và thiện lương, mình sẽ không đói (ảnh minh họa)

 

Nhưng vẫn phải sống thôi, tôi biết mình phải tìm cách. Trong lúc đi rải đơn xin việc khắp nơi và chờ công việc đúng chuyên môn, tôi quyết định tạm thời làm “thợ đụng”, ai thuê gì làm nấy, từ lao công, giữ trẻ, giúp việc nhà… đến giao hàng, đánh máy văn bản… Chỉ cần lương thiện, có tiền và có thể giúp tôi sống sót, tôi sẽ làm hết.

Những ngày khó khăn trước mắt vẫn còn dài lắm, nhưng tôi không muốn ba mẹ lo lắng, càng không muốn mình trở nên vô dụng nên tôi sẽ nhất định vượt qua khó khăn này. Nhắn gửi những người bạn đang thất nghiệp như tôi, chúng ta không đơn độc giữa cuộc đời này, hãy dũng cảm, lạc quan và không ngừng chăm chỉ! Tôi tin, hết cơn bĩ cực sẽ đến hồi thái lai!

Trần Khoa Yêng Hạ

Ý KIẾN BẠN ĐỌC(3)
 

news_is_not_ads=
TIN MỚI