PNO - Mỗi lần hay tin tôi sắp về, cha đều mong ngóng. Bến xe cách nhà 15 cây số nhưng dù nắng hay mưa, ngày hay đêm, tôi đều có cha chờ đón.
Chia sẻ bài viết: |
Sammy 10-12-2023 21:45:45
Cha tôi cũng ít khi nói chuyện hay mắng tôi như mẹ tôi. Nhưng năm hai chị em tôi đi học đại học cứ lần nào nghỉ hè hoặc tết bố tôi cũng ra điểm xuống xe cách nhà tôi chừng 7km để đón tôi lúc 3-4h sáng. Và đến ngày mùa nhà tôi có máy bừa cũ ngày xưa chứ không phải máy to mà ngồi trên điều khiển như bây giờ bố tôi đi làm thuê các nhà trong bản, có khi 12h trưa,7h tối ông vẫn chưa về vì cố thêm sào nào thì được thêm đồng để gửi cho hai con. Giờ hai chị em tôi đã có cuộc sống riêng chỉ bố tôi không làm nhiều nữa nhưng ông lại bị bệnh mà hai chị em tôi lại không giúp được gì. Bệnh mãn tính nên hàng tháng ông tự đi xe máy lên viện tỉnh để lấy thuốc, có hôm bị ngã xe. Đợt đầu ông nằm viện để chỉnh liều thuốc ông nhất quyết không cho ai đi cùng kể cả mẹ tôi, ông tự lên nhập viện và nằm đó không cho vợ con hay ai lên thăm, rồi chỉnh liều xong thì cũng tự về. Ngày tôi lấy chồng tôi và chồng chênh lệch nhau về trình độ, nghề nghiệp ông không phản đối, chỉ bảo nếu sau này không sống được với nhau, ly dị thì đưa con về với bố. Mỗi lần tôi nghĩ đến tôi đều rơi nước mắt. Giờ đây hôn nhân của tôi đang chênh vênh nhưng tôi sợ bố mẹ buồn nên chưa dám nói với hai người nữa. Chỉ để hai người nghĩ tôi đang hạnh phúc ….
Nói với con về những khó khăn trong thiên tai là cách để con có sự cảm thông, sẻ chia với những hoàn cảnh kém may mắn.
Nhà. Phải, chính là đó. Cái cảnh trong ký ức nọ làm thành nỗi khắc khoải và mong nhớ khiến tôi luôn muốn quay về.
Mùa Trung thu đó trăng sáng lắm, sáng rực cả một thời tuổi thơ...
Những ngày bão giữa thủ đô, tôi ngồi ăn mà nhớ cha nhớ mẹ rưng rức, nhớ cả một tuổi thơ...
Dân mạng dạo này có câu “2 người chia tay, 4 người hạnh phúc”. Tôi và vợ (cũ) chia tay, có tới tận 7 người hạnh phúc.
Sách, truyện truyền thống là nét văn hoá đẹp nhưng theo dòng chảy của thời gian đang dần dần lạc hậu.
Phía sau người lính đang lao vào bão lũ là biết bao ánh mắt, con tim thấp thỏm lo lắng, trông đợi và cả tự hào của những người vợ…
Theo nhận xét của nhiều giáo viên có kinh nghiệm, trung học mới là giai đoạn điển hình của câu nói “nhất quỷ, nhì ma, thứ ba… học trò”.
“Sao lâu quá bây chưa về thăm vú?” - câu hỏi ấy vẫn cồn cào lòng chị 2 lượt đi - về…
Bây giờ, phương tiện đi lại nhiều hơn, nhanh hơn nhưng đường về quê lại thăm thẳm hơn. Về quê thăm mẹ dường như cũng không được ưu tiên nữa…
Chị từng mải miết với cuộc sống bộn bề cho đến một ngày trở về nhà thì ba đã không còn nhận ra chị nữa…
Hành trình của chị bạn tôi và cô gái ấy giống nhau, nhưng kết quả lại khác nhau - một bên kết nối hơn, một bên khủng hoảng hơn.
Thấy bụng T.N. to ra, gia đình chỉ nghĩ em mập lên. Tới khi T.N. được đưa đi khám thì cái thai đã khoảng 7 tháng.
Yêu một người có thể chỉ qua một khoảnh khắc, nhưng ở bên một người đó lại là cả một hành trình từ tìm hiểu, cố gắng, thay đổi vì nhau...
Chị cố tìm cách, hết ngọt nhạt tỉ tê đến làm căng, gây áp lực mong anh nói thật, nhưng đều vô vọng.
Chuyện gì sẽ xảy ra khi một phụ nữ mũm mĩm nổi tiếng trên mạng xã hội nhờ thông điệp “bình đẳng hình thể” trở nên gầy đi?
Chê bai, miệt thị ngoại hình luôn khác xa với việc góp ý chân thành. Không thể lẫn lộn, đánh đồng.
Huy Lùn, Tâm Béo, Quý Trâu, Hà Lé, Lan Sáu Ngón... những “cái tên” tưởng “gọi cho vui” nhưng đã gây bao khổ đau, thậm chí làm nên nỗi hận khó gột.