Cấm vợ ra chợ bán rau, thương vợ hay sĩ diện, gia trưởng?

01/12/2017 - 16:00

PNO - Anh không muốn mang tiếng cưới vợ xong, vợ từ cô giáo thành bà bán rau. Vì thế khi nóng tính lên, anh quăng hết rổ rá, đồ đạc bán hàng của em...

Kính gửi chị Hạnh Dung!

Em năm nay 29 tuổi, mới lập gia đình, có một con trai nhỏ và vợ chồng em mới mua được một căn nhà. Đó là niềm vui mà trước đây em không bao giờ dám mơ chị ạ. Chồng em làm nhân viên sửa chữa điện nước tại một công ty ở quận Phú Nhuận, còn em ngày xưa là giáo viên tiểu học, lấy chồng rồi theo chồng vô thành phố, không tìm được việc nên ở nhà.

Cam vo ra cho ban rau, thuong vo hay si dien, gia truong?
Ảnh minh họa

Thời gian qua, hai vợ chồng chắt bóp dữ lắm mới mua được miếng đất ở ngoại thành rồi cất căn nhà tạm, thoát khỏi cảnh ở nhà thuê. Vợ chồng em đều thấy mình quá may mắn. Vẫn còn món nợ vay tiền mua đất, làm nhà, nên em tự thấy mình phải cùng chồng làm lụng. 

Em gửi con cho một chị cùng xóm, ra chợ tìm chỗ bán rau, đậu hũ, đồ lặt vặt; thu nhập đủ tiền chợ, bữa nào chợ ế, nhà cùng ăn rau. Em thấy hơi cực chút nhưng cũng không có chuyện gì, trực tiếp làm ra được đồng tiền, em thích lắm. Nhưng chồng em thì nói không muốn em ra bán rau ngoài chợ, không đáng bao nhiêu mà anh mang tiếng cưới vợ xong, vợ từ cô giáo thành bà bán rau. Anh nói em tìm việc làm khác.

Nhưng việc nào thì cũng đòi hỏi đi làm theo giờ giấc, em lại còn con nhỏ, sao đi được. Em bán ngoài chợ vậy chứ giờ giấc em tự sắp xếp được, còn chạy về nhà với con. Nói qua nói về, anh không chịu thay đổi ý kiến, còn nói em tiếp tục ra chợ là coi thường anh. Con đau ốm, anh nói tại em không lo chăm sóc. Anh nóng tính lên là quăng hết rổ rá, đồ đạc bán hàng của em. Em không giận vì biết chồng em có ý tốt thôi, nhưng không biết làm sao thuyết phục được anh để cho yên nhà yên cửa. 

Bảo Thái (H. Hóc Môn, TP.HCM)

Em Bảo Thái thân mến!

Chồng em đúng là rất thương vợ, không muốn vợ vất vả; nhưng chồng em cũng đúng là người có tính gia trưởng, muốn mọi việc trong nhà nhất nhất theo ý mình. Hạnh Dung ủng hộ em tìm cách dần dần cải tạo tính gia trưởng này, vì nếu không, nó sẽ ngày càng nặng thêm, ảnh hưởng đến nhiều quyết định khác trong gia đình của em. 

Cam vo ra cho ban rau, thuong vo hay si dien, gia truong?
Ảnh minh họa

Việc mình ra chợ buôn bán, em giải thích với chồng đã cặn kẽ chưa? Em thử trình bày với chồng về việc giờ giấc ra chợ, về nhà, cái lợi của công việc tự do, không phải đi làm quá xa, cũng không phải đầu tư quá nhiều thời gian, công sức “học nghề” mới làm được. Coi như em tập buôn bán với người ta, có đồng lời là tốt, nhưng có công việc mới là điều cơ bản. Gia đình, chồng con, đối với em vẫn là quan trọng nhất. Ít ra, với việc bán rau ngoài chợ, em vẫn có thể chạy về nhà lo bữa ăn của gia đình… 

Điều quan trọng là em cũng cần khẳng định, đây chỉ là công việc tạm thời, em đang tìm các cơ hội khác, hoặc khi con em lớn lên, gửi nhà trẻ được, em có thể tìm công việc hoặc hình thức buôn bán phù hợp hơn. Hạnh Dung nghĩ rằng, việc bán rau ngoài chợ đáng quý ở chỗ, nó đem lại cho mình đồng lời và kinh nghiệm làm việc. Đồng tiền ấy tuy không nhiều nhưng quan trọng lắm, nó giúp em thoát cảnh bị phụ thuộc về kinh tế. 

Dành dụm được để trả nợ là một mục tiêu tốt, nhưng dành dụm để học thêm một nghề, sắm thêm “một chiếc cần câu” để câu được nhiều cá hơn cũng là mục tiêu tốt chứ em. Mình hãy nghĩ xa hơn, và trình bày với chồng hướng đi của mình, chồng em sẽ thấy tự hào về cô hàng rau bé bỏng của mình, bán rau chẳng có gì đáng xấu hổ.

Chiến thuật “bỏ nhỏ”, “mưa dầm thấm lâu” chẳng thừa, em cứ ngày một ngày hai rủ rỉ nói chuyện, chồng em sẽ nghe thôi. Chúc em khéo léo thuyết phục chồng và sống vui với công việc của mình. 

 Hạnh Dung 

Thư cho Hạnh Dung, quý vị gởi về:

hanhdung@baophunu.org.vn

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI