Cảm ơn nỗi đau...

02/10/2015 - 07:31

PNO - Ngày người đàn bà sinh nở là ngày họ yếu nhất. Nhưng chị phát hiện ra nỗi đau ấy chẳng là gì so với nỗi đau niềm tin yêu bị bội phản…

Ngày người đàn bà sinh nở là ngày họ yếu ớt như con cua lột. Chưa hoàn hồn sau chuyến vượt cạn nặng nề, đau đớn, con cua lột là chị phát hiện ra cái đau thể chất kia chẳng là gì so với nỗi đau khi niềm tin yêu bị bội phản… Chưa hết thời gian nằm viện, con cua lột bị giáng một đòn chí mạng - chồng chị đã gom hết tiền bạc chạy theo nhân tình.

Tình tiền đều phụ

Nghe giọng nói êm ái, nhìn nụ cười thanh thoát trên môi, khó có thể tưởng tượng ra diễn viên Đan Thy từng trải qua cú sốc nghiệt ngã như vậy. Đã sáu năm trôi qua, ký ức buồn đau về cuộc hôn nhân dang dở chôn sâu trong lòng chị.

Vẫn nụ cười tươi, Đan Thy khẳng định chắc nịch mình chẳng còn buồn đau gì chuyện cũ. Vậy mà chỉ vài ba câu khơi mở, giọng nói dịu dàng dường như biến mất. Thay vào đó là những âm thanh khô khốc, uất nghẹn… Quá khứ như thước phim chậm khiến chị bật khóc tức tưởi.

Mười năm trước, đang là kế toán cho một công ty xuất nhập khẩu, chị tình cờ quen biết anh - một Việt kiều Mỹ về thăm quê hương. Tình yêu nảy nở, nhẹ nhàng, bình thường như bao đôi lứa, anh chị nên duyên chồng vợ. Anh chọn ở lại quê nhà cùng chị lập nghiệp.

Mọi việc suôn sẻ, nhẹ nhàng. Công việc đang ăn nên làm ra, chị vừa có tin vui được ba tháng, bất ngờ anh báo tin phải trở về Mỹ. Từ hôm đó anh liên tục than thở chuyện làm ăn bên ấy thua lỗ, bảo chị chuyển tiền sang.

Viện lý do chị sắp sinh con, phải giữ sức khỏe cho mẹ và con, nên giao khách sạn lại cho một người bạn của anh quản lý. Không chút nghi ngờ, chị bàn giao khách sạn, bao nhiêu tiền bạc có được cũng chuyển sang hết cho anh.

Chị đâu ngờ anh đã sắp đặt mọi thứ cho sự ra đi của mình. Ngày sinh con, qua một cuộc chuyện trò với bạn, lòng chị rối bời, hoang mang khi biết chồng mình đang ở Việt Nam.

Gửi con thơ còn non ngày tháng, chị lặn lội khắp nơi dò tìm thông tin về chồng. Cầm trên tay thông tin các chuyến bay của anh, chị chết lặng: sáu tháng qua anh về Việt Nam ba lần mà không hề đến thăm vợ. Cũng chẳng ngó ngàng gì đến đứa con vừa mới chào đời.

Trong lúc chị đứng ngồi không yên thấp thỏm lo lắng cho chồng một mình thui thủi đi về, thiếu vợ, chưa gặp được con, nào hay anh đang vui vẻ bên người phụ nữ khác.

Thất thểu quay về, chị phát hiện công ty chỉ còn là cái vỏ rỗng cùng một mớ nợ nần. Khách sạn đã được anh sang tên cho cô nhân tình. Biết mình bị phản bội nhưng khổ thay con tim có lý lẽ riêng của nó. Chị vẫn âm thầm hy vọng, âm thầm cho anh một cơ hội.

Người vẫn bóng chim tăm cá. Chị quyết định gửi email cho anh. Những mong một lời giải thích, một lời hối lỗi, chị biết mình sẵn sàng tha thứ hết cho anh. Thế nhưng thêm một lần nữa hy vọng bị dập tắt.

Anh chẳng màng đến nỗi khổ của chị, còn mắng nhiếc đổ hết tội lỗi lên chị. Niềm tin vào tình yêu vụt tắt. Nỗi đau quá lớn đúng vào đoạn mong manh nhất - người phụ nữ sau sinh, khiến chị suy sụp tinh thần.

Mình đã làm gì nên tội? Mình đã gây ra lỗi lầm gì? Con mình sẽ ra sao? Tại sao lòng người có thể phản trắc như vậy? Sao tình yêu có bộ mặt tàn nhẫn đến vậy?

Những câu hỏi, những dằn vặt, và rồi tiếng con khóc, sự túng quẫn làm chị bấn loạn. Không biết bao nhiêu lần nghĩ quẩn, không biết bao phen toan tính tìm đến cái chết. Nhưng rồi tiếng khóc, nụ cười của con… Và rồi những lời lăng mạ của chồng cứ ong ong trong đầu chị…

Cam on noi dau...
Trải qua bao cay đắng, nụ cười vẫn nở trên môi Đan Thy

Đứng dậy từ lời lăng mạ

Người bỏ đi. Tiền cũng không còn. Chưa đi làm trở lại, chị ôm con về nương nhờ bên ngoại.

“Những ngày tháng đó tôi sống mà như đã chết rồi, vật vờ như cái xác không hồn, chẳng buồn ăn uống, sức khỏe suy kiệt, tưởng không qua nổi. Mỗi lần nghĩ đến anh, lòng lại đau nhói chỉ muốn chết quách đi cho hết phiền muộn” - chị ngậm ngùi nhớ lại.

Đã vậy chồng còn không buông tha, không để cho chị được yên ổn. Anh thường xuyên “khủng bố” tinh thần chị, tìm đủ cách phá cuộc sống của chị: khi thì đăng tải hình ảnh chị lên một số trang web nhạy cảm, lúc thì nói xấu chị với bạn bè, người thân.

Suốt thời gian dài chị điêu đứng với các trò quậy phá của anh, hứng chịu biết bao lời lẽ cay độc, những cái nhìn dè bỉu. May nhờ bạn bè, người thân hiểu chuyện luôn bên cạnh an ủi, động viên chị.

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • “Người thứ ba”

    “Người thứ ba”

    20-12-2024 10:00

    Thế nhưng, cũng chính vì quá thân, cộng với suy nghĩ “thân thì không cần giữ kẽ”, chị thường xuyên làm chúng tôi khó xử.

  • Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    20-12-2024 06:34

    Mấy chục năm qua, chị em tôi đã quen thuộc với hình ảnh ba vào bếp. Ba tình nguyện làm "người đam mê rửa chén" vì ba yêu gia đình.

  • 70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    19-12-2024 17:54

    Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.

  • Xuân… nhặt

    Xuân… nhặt

    19-12-2024 06:46

    Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.

  • Tôi đi thuê người yêu

    Tôi đi thuê người yêu

    18-12-2024 17:05

    Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.

  • Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    18-12-2024 10:30

    Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.

  • “Tạm ứng” gối chăn

    “Tạm ứng” gối chăn

    18-12-2024 06:17

    Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.

  • Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    17-12-2024 18:37

    Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.

  • Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    17-12-2024 12:48

    Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.

  • Chữ hiếu trong kinh doanh

    Chữ hiếu trong kinh doanh

    17-12-2024 08:51

    Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.

  • Trăm năm trong cái nắm tay

    Trăm năm trong cái nắm tay

    17-12-2024 06:03

    Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?

  • “Siêu xe” của ông nội

    “Siêu xe” của ông nội

    16-12-2024 16:19

    Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.

  • Lời nói như dao

    Lời nói như dao

    16-12-2024 13:03

    Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.

  • Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    16-12-2024 06:21

    Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.

  • Khoảnh khắc dài nhất

    Khoảnh khắc dài nhất

    15-12-2024 17:58

    Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.

  • Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    15-12-2024 16:54

    Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.

  • Con bình thường hay đặc biệt?

    Con bình thường hay đặc biệt?

    15-12-2024 06:48

    Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?

  • Ngưng đổ lỗi!

    Ngưng đổ lỗi!

    14-12-2024 19:37

    Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.