"Cái truyền hình" thuở ấy

19/10/2021 - 21:17

PNO - Năm chị Hai tôi thi đậu tú tài một, má dắt mấy chị em lên nhà cậu ở Sài Gòn chơi, coi như phần thưởng. Cậu hỏi: “Mấy chị em thích cái truyền hình hay cái máy may, cậu sẽ mua tặng”. Vừa nghe hai tiếng “truyền hình” mấy chị em tôi mừng rú lên, nhảy tưng tưng, quyết ngay: “Cái truyền hình ạ!”.

Năm chị Hai tôi thi đậu tú tài một, má dắt mấy chị em lên nhà cậu ở Sài Gòn chơi, coi như phần thưởng. Cậu hỏi: “Mấy chị em thích cái truyền hình hay cái máy may, cậu sẽ mua tặng”. Vừa nghe hai tiếng “truyền hình” mấy chị em tôi mừng rú lên, nhảy tưng tưng, quyết ngay: “Cái truyền hình ạ!”. 

Nhưng má dội gáo nước lạnh bảo cậu: “Em tặng áo dài cho con Hai là được rồi, mua cái truyền hình tốn tiền dữ lắm, bây giàu có gì đâu!”. Kệ má nói sao, cậu cũng nhất định sẽ mua tặng. Má và cậu rời quê nhà ở miền Bắc, vào Nam lập nghiệp. Má ở quê, cậu ở Sài Gòn. Lâu lâu má gửi gạo ở quê lên phố; cậu gửi bột ngọt, bánh trái ngược về. “Có hai chị em nơi xứ lạ quê người, em không thương chị thì thương ai”, câu nói của cậu khiến má rưng rưng.

Rồi một chiều, xe đò dừng trước nhà, tiếng cậu ơi ới: “Mấy đứa đâu, ra phụ cậu khiêng cái truyền hình xuống”. Cả nhà nhào ra, nhảy nhót ăn mừng. Ba dẹp hẳn tủ ly ở giữa nhà để đặt “cái truyền hình”.

Tôi còn nhớ “cái truyền hình” lúc đó y hệt cái tủ gỗ nhỏ, có bốn chân cao lêu nghêu. Mặt “cái truyền hình” là tấm kính cong, đục đục. Hai bên là mặt loa và mấy cái nút đầy bí ẩn. Trên nóc đặt chiếc ăng ten như hai cọng râu con kiến. Mặt ngoài “cái truyền hình” có lớp cửa kéo, khi không sử dụng thì kéo lại là kín bưng. Phía sau “cái truyền hình” thò ra hai cọng dây điện, nối với hai chiếc kẹp. Chỉ cần kẹp vào bình ắc quy là có thể bật xem truyền hình ngon lành.

Ba má dặn đi dặn lại mấy chị em không được chơi gần đó, kẻo ngã vào “cái truyền hình” làm nó bể. Cũng không được ném đồ, lỡ văng trúng. Cũng không được sờ, vặn lung tung, lỡ làm trầy xước, hư hỏng. Chỗ để “cái truyền hình” là… bất khả xâm phạm.

Nhà tôi có “cái truyền hình” không chỉ là sự kiện lớn trong gia đình, mà còn của cả lối xóm. Những năm 1970, cái ăn cái mặc còn thiếu thốn, ti vi là thứ xa xỉ. Cũng vì là thứ xa xỉ nên chỉ đến tối Chủ nhật, có chương trình cải lương, ba má mới mở.

Từ chiều, con nít trong xóm đã lảng vảng trước nhà, chờ tới giờ xem cải lương. 19 giờ, người lớn trong xóm lục tục kéo tới. Ba tôi pha sẵn bình trà, mời các bác, các chú vào bàn, vừa uống trà vừa xem. Các dì các thím thì ngồi với má bên bộ ngựa gỗ. Con nít thì khỏi nói, chen nhau ngồi bẹp giữa nhà. Đứa nào đi trễ, hết chỗ ngồi, phải đeo cửa sổ ngó vô.  

Nhớ thuở ấy, mỗi lần chơi bắn bi, tạt lon cùng đám bạn, bị chơi xấu, tôi hay đe: “Tao không cho mày qua nhà tao coi truyền hình”. Có lần má nghe được, nghiêm khắc bảo tôi: “Cái truyền hình là nhờ cậu tặng. Nhà mình làm cả đời cũng không mua nổi. Con không nên kiêu ngạo”. Tôi không dám cà chớn nữa. Có lần sắp tới Chủ nhật mà bình ắc quy cạn, má không có tiền sạc bình. Dì Sáu hàng xóm rủ thím Út, cô Năm… hùn tiền cho má sạc, vì “cả tuần trông tới Chủ nhật để coi cải lương, không được coi, buồn chết!”.

Năm đó mợ mất, ba má dắt mấy chị em lên Sài Gòn viếng mợ. Nhìn mặt cậu thất thần, má thương đứt ruột. Từ đó, tháng nào má cũng nói ba xách gạo, cá khô, rau trái lên Sài Gòn tiếp tế cho cậu. Hai năm sau cậu cũng đột ngột ra đi, để lại năm đứa con, đứa lớn mới 18 tuổi. Má dắt ba đứa con nhỏ của cậu về nuôi. Tụi nó trạc tuổi tôi nên những lúc chơi cùng không tránh khỏi cảnh tranh giành, cãi lộn. Má kéo tôi ra, dặn: “Thương em nghe con. Cậu con có củ khoai, trái bắp cũng nhường cho má, giờ cậu mợ không còn, anh em nó bơ vơ, sao con lại không thương?”. Tôi len lén nhìn vô góc nhà, chỗ để “cái truyền hình”, nghe như văng vẳng tiếng cậu năm nào. Tôi lại đi tìm mấy đứa em để dỗ. 

“Cái truyền hình” là cả gia tài, vậy mà cậu vẫn ráng mua tặng má, thì má cũng vì cậu mà hết lòng, nuôi lớn mấy đứa con của cậu. Hai đứa được học cao đẳng, một đứa theo nghề buôn bán của má. Giờ dưới suối vàng, hẳn má và cậu được nối tiếp sự đùm bọc, chở che.

Nguyễn Văn Đức

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    20-12-2024 06:34

    Mấy chục năm qua, chị em tôi đã quen thuộc với hình ảnh ba vào bếp. Ba tình nguyện làm "người đam mê rửa chén" vì ba yêu gia đình.

  • 70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    19-12-2024 17:54

    Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.

  • Xuân… nhặt

    Xuân… nhặt

    19-12-2024 06:46

    Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.

  • Tôi đi thuê người yêu

    Tôi đi thuê người yêu

    18-12-2024 17:05

    Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.

  • Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    18-12-2024 10:30

    Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.

  • “Tạm ứng” gối chăn

    “Tạm ứng” gối chăn

    18-12-2024 06:17

    Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.

  • Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    17-12-2024 18:37

    Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.

  • Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    17-12-2024 12:48

    Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.

  • Chữ hiếu trong kinh doanh

    Chữ hiếu trong kinh doanh

    17-12-2024 08:51

    Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.

  • Trăm năm trong cái nắm tay

    Trăm năm trong cái nắm tay

    17-12-2024 06:03

    Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?

  • “Siêu xe” của ông nội

    “Siêu xe” của ông nội

    16-12-2024 16:19

    Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.

  • Lời nói như dao

    Lời nói như dao

    16-12-2024 13:03

    Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.

  • Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    16-12-2024 06:21

    Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.

  • Khoảnh khắc dài nhất

    Khoảnh khắc dài nhất

    15-12-2024 17:58

    Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.

  • Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    15-12-2024 16:54

    Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.

  • Con bình thường hay đặc biệt?

    Con bình thường hay đặc biệt?

    15-12-2024 06:48

    Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?

  • Ngưng đổ lỗi!

    Ngưng đổ lỗi!

    14-12-2024 19:37

    Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.

  • Mẹ chưa bao giờ xa tôi

    Mẹ chưa bao giờ xa tôi

    14-12-2024 15:48

    Sau bao nhiêu năm cách lòng, tôi đã thật sự hiểu mẹ, hiểu rằng mẹ có những lý do để rời xa ba, nhưng chưa bao giờ mẹ rời xa tôi.