Cái nắm tay ấm lại trái tim

09/04/2015 - 10:34

PNO - PN - Tôi có đôi bàn tay lạnh.

edf40wrjww2tblPage:Content

Ai cũng công nhận điều ấy, nhất là trong những ngày đông lạnh giá, có mang bao tay, có xoa bóp liên hồi kỳ trận thì nó vẫn giá buốt. Có lẽ bởi lớp mỡ dưới da của đôi tay tôi không lấy gì làm dày dặn cho lắm. Tay tôi thô ráp hơn so với làn da mịn màng của vô số bạn bè đồng trang lứa. Tôi rất mặc cảm vì điều đó.

Lấy chồng, việc nọ chất việc kia, luôn tay luôn chân. Nhất là mấy việc đàn bà: nấu cơm, rửa bát, giặt giũ… càng khiến đôi bàn tay tôi thô ráp, xù xì hơn. Tôi mặc cảm cả với chồng mình. Có lẽ đó cũng là lý do gần như chẳng bao giờ tôi nắm tay anh, và cũng không cho anh nắm tay mình dù trong khung cảnh lãng mạn đến mấy.

Dần dần thành quen. Đôi tay ngày nào cũng thực thi đủ nhiệm vụ của nó. Từ đông sang hè, từ thu tới xuân, đủ bốn mùa không sót việc. Căn bếp gia đình chiều nào cũng đỏ lửa, mâm cơm ấm đón chồng con về, căn nhà gọn gàng sạch sẽ cũng từ đôi tay đó. Nắn nót cầm bàn tay con nhỏ đưa từng chữ viết cũng là nó. Hình như chẳng lúc nào những ngón tay thô được ngơi.

Chẳng bao giờ tay tôi biết đến kem dưỡng ẩm, đến những chăm sóc vuốt ve, đến nhũ móng được chuốt chải như bao người. Tôi gọi bàn tay mình là đôi tay im lặng, được việc.

Cai nam tay am lai trai tim

Ngày tôi bệnh. Đi khắp Hà Nội khám chữa, nơi này giới thiệu nơi khác. Đến khi bệnh viện Bạch Mai giới thiệu sang bệnh viện K, tôi chết lặng. Đôi bàn tay thõng ra, thừa thãi bất lực. Giống như đối diện lằn ranh sống - chết. Mà tôi thì còn quá trẻ… Giữa lúc tôi chới với thì anh nắm tay tôi, rất chặt. Ngồi trên xe, bàn tay ấy vẫn nắm tay tôi xiết nhẹ, miệng không ngớt chuyện này chuyện khác… Đôi bàn tay tôi lần đầu tiên ngơi công việc, được nằm gọn trong tay chồng cả một quãng đường dài, được trân trọng, bảo vệ, chở che.

Đến bệnh viện K, người mạnh mẽ nhất cũng muốn rụng tim. Kẻ khóc người cười. Những khuôn mặt bệch ra, những cái đầu sau những lần hóa trị trọc lóc… Tôi bảo: Thôi về! Sống chết số trời cũng định sẵn rồi... Nhưng, bàn tay anh nắm gọn tay tôi, bóp nhẹ. Anh dẫn tôi qua những hành lang, những phòng khám, những ồn ào chen chúc, những khuôn mặt mệt mỏi lẫn căng thẳng. Để rồi, khi cầm kết quả cuối cùng trên tay, đọc tới lui một hồi, anh vẫn chạy vào phòng: Bác sĩ ơi, thật là vợ em không sao chứ ạ?

Ra tới ngoài cổng, hàng cây xà cừ bắt đầu rụng lá. Mây cao hơn và trời thủ đô bỗng yên ả đến lạ lùng. Anh lại đan tay vào những ngón tay xù xì của vợ, giọng vui vẻ lạ lùng: Yên tâm rồi, giờ thì chúng mình sẽ lại dắt tay nhau đi tới cuối cuộc đời em nhé. Cái nắm tay ấm lại trái tim. Cái nắm tay để thấy mình cần trân trọng cuộc sống, trân trọng hạnh phúc này biết bao.

Đẹp hay không, có lẽ nó không nằm ở những mịn màng bóng bẩy, ở những kiểu móng bắt mắt cầu kỳ. Đẹp của tay là biết nhóm lên yêu thương từ căn bếp ấm mỗi ngày.

 ĐINH THÙY HƯƠNG 

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI