PNO - Đầu 2 thứ tóc mà chẳng có một chốn để nương thân, suốt ngày như bị giam lỏng trong căn phòng trọ nóng nực và ngột ngạt.
| Chia sẻ bài viết: |
Lê Quang 08-05-2024 12:23:30
Trong câu chuyện này lỗi là do bà vợ 80% rồi, nếu bà vợ mà biết nghĩ thì ông không bao giờ như vậy. Mọi người cứ đặt mình vào hoàn cảnh của ông rồi biết, nếu bà tranh thủ đi làm về sớm để những bữa ăn tối trong gia đình được sum họp thì không bao giờ sảy ra chuyện như vậy, cả ngày đi làm rồi, bữa ăn tối là để gia đình quây quần bên nhau, mà chỉ có mình ông nấu xong rồi ông tự ăn thì ai không chán. Còn bà vợ cái chức trưởng phòng thì có gì đâu, lâu lâu mới đi họp một bữa, lâu mới đi tiếp khách một bữa. Mới có tí chức đã thay đổi, rồi mấy bà giám đốc, chủ tịch xã, chủ tịch tỉnh...sẽ như thế nào. Người phụ nữ thông minh là ra đường không biết làm chức vụ lớn cỡ nào nhưng khi đã về nhà thì phải là một người mẹ, người vợ đúng chuẩn đạo đức của dân tộc Việt Nam, vậy mới là giỏi. Giỏi việc nước, đảm việc nhà.
Lê Quang 08-05-2024 12:13:16
Còn suy nghĩ như bạn Huỳnh My thì chứng tỏ bạn là một người vợ không ra gì, đừng học theo câu bà vợ trong câu chuyện không thì thằng chồng nó bỏ 30 giây
Trần Tuấn 07-05-2024 23:32:28
Do mình hết? Cỏ non vẫn có gái sắc đấy? Bóng ngả về chiều tối rồi mà tương bình minh? Cái khổ khó được cho nhận???
Thanh Hoa ngô thị 07-05-2024 11:11:42
Dứt khoát sống một mình cho nó khỏe cái thân, có khi sau này con cháu thấy ông hối hận nên mới sống cô đơn một mình mà chạnh lòng rồi làm cho cái đám ma cuối đời, tôi nói thật lòng đấy.
Trương Mỹ Hương. 06-05-2024 08:54:04
Theo thiển ý của mình ông ấy cũng đáng thương và một phần lỗi là do bà vợ. Mới lên chức đã bỏ bê gia đình, con cái, sa đà vào các thú vui khiến người chồng cô đơn, yếu lòng và sa ngã là hậu quả tất yếu. Có chút may mắn là ông còn chút lương hưu nhưng phải cứng rắn dứt khoát với cô bồ trời ơi đất hỡi kia và sống một mình.
Tôi chưa từng tò mò về quá khứ của anh, có lẽ vì thế mà tôi khá chới với trước những lời bóc phốt kia của vợ cũ...
Người nắm được kiến thức tài chính sẽ ít bị lệ thuộc và dễ bảo vệ quyền lợi của mình hơn.
Nếu đàn ông có thể chọn men say để lãng quên thì đàn bà lại chọn tình thương để vượt qua nỗi buồn.
Thỉnh thoảng mình cũng nên bớt nhìn giá cả, thả lỏng đầu óc cho tinh thần thư thái, đón nhận những món quà đắt giá con gái mua tặng...
Mỗi người đều có quyền với tiền mình làm ra, có quyền định đoạt và chi tiêu hợp lý; khi giao tiền về một mối thì quyền đó cũng không giảm đi.
Tuổi 50 mở ra một giai đoạn sống nhiều trăn trở, nơi người phụ nữ vừa làm con, làm mẹ, vừa học cách đối diện với sự mong manh của chính mình.
Cứ tưởng khi tôi đưa tiền về, vợ sẽ bớt khó chịu nhưng vợ không vui, hối thúc chồng đi tìm công việc khác để đi làm hành chính.
Một chút ánh sáng, một chút ấm áp… để biết rằng cuộc sống vẫn còn niềm vui.
Để giữ lại chút tự chủ của người đàn ông, tôi phải nhận việc làm thêm ngoài giờ, cày thêm vào buổi tối...
Chồng nộp lương cho vợ và được phát 500.000 đồng/tuần. Tuy nhiên, sự 'khống chế' đó đã đổi lại bằng căn nhà phố sau nhiều năm vợ chồng ở nhà thuê...
Ra riêng, tôi mừng thoát cảnh làm dâu. Nào ngờ, cuộc sống tự do bỗng chốc thành địa ngục khi tôi bị mẹ chồng xét nét và kiểm soát từng góc nhà.
Tôi nghĩ, để có nền tảng gia đình bền chặt, vợ chồng gắn kết, tiền nên về 1 mối với mục tiêu dành cho chi tiêu gia đình, lo cho con...
Việc tình dục được mang ra làm quà để giảng hòa cho hục hặc không hiếm hoi gì, nếu không nói đây là một chức năng kiểu 'giá trị gia tăng'.
Sau vài năm hôn nhân, Loan rã rời vì mọi chi tiêu trong gia đình đều nằm trong sự kiểm soát chặt chẽ của mẹ chồng.
Nếu không biết yêu thương, tôn trọng và bảo vệ chính mình thì ai trên đời này cũng có thể chà đạp bạn.
Đời chỉ cần vui, không phải vì mọi thứ còn nguyên vẹn mà vì lòng mình còn đủ rộng để yêu thương cả những điều đã khác.
“Sau này lấy chồng, con phải là người giữ tiền. Đàn bà giữ tiền mới có của ăn của để"...
Không ai bảo đàn bà phải mạnh. Nhưng khi cuộc đời đứng trước mặt họ với vô vàn ngã rẽ, đàn bà vẫn thường chọn con đường có người họ thương