PNO - Vợ cũ của anh không làm điều gì khiến tôi phải phiền lòng. Nhưng cái bóng quá lớn của chị làm tôi thấy ngột ngạt và tự ti.
Chia sẻ bài viết: |
Makisan 25-06-2023 01:07:09
Bởi vì là gái tân nên chồng chị là đầu tiên và duy nhất đối với chị và chắc hẳn chị cũng mong muốn điều tương tự nhưng không thể vì chồng chị từng ly hôn. Do đó chị mang cảm giác mình bị thiệt thòi, ấm ức, lâu ngày thành những hành vi tiêu cực. Đàng lẽ trước khi kết hôn chị phải nhìn nhận bản thân có đủ rộng lượng với chuyện này hay không. Không đủ rộng lượng thì đừng cố cao thượng.
Nhưng giờ đã lỡ cưới rồi thì đành cố sửa chữa vậy. Trước hết hãy nói thật cho chồng chị biết tất cả những suy nghĩ tiêu cực của chị, vì sao mà chị cảm thấy ấm ức (nhớ là nói chuyện một cách từ tốn chứ đừng gào khóc nhé). Chẳng hạn như nhà chồng thường xuyên nhắc đến vợ cũ trước mặt chị làm chị càm thấy mình không quan trọng trong gia đình. Về điểm này có thể nhờ anh nói với ông bà là hạn chế nhắc về con dâu cũ trước mặt chị. Dù chị hối hận nhưng việc loại bỏ cảm xúc tiêu cực không phải là điều dễ dàng dù muốn hay không.
Còn về bản thân chị, hãy tập trung năng lượng tinh thần cho bản thân mình trước đi, bớt mong cầu ở chồng và gia đình chồng. Nói nghe hơi phũ nhưng tạm thời hãy nghĩ rằng chồng và nhà chồng như những người cùng ở trọ đi, bơ đi mà sống, không mong cầu gì ở họ và bản thân họ cũng không gây sức ép gì với chị. Khi chị ít mong cầu ở đối phương thì chị sẽ bớt ấm ức và bớt được những hành động không hay. Chị hãy theo đuổi sở thích của riêng mình hoặc làm công việc mình muốn. Và nhớ tuyệt đối không được có con trong giai đoạn này vì tâm lý của chị sẽ càng bất ổn.
Khi bản thân chị độc lập tài chính và tìm được niềm vui riêng (không phải đi kiếm đàn ông khác an ủi đâu nhé) không liên quan đến chồng thì chị sẽ thấy bình yên hơn. Khi chị không còn suy nghĩ sợ mất chồng thì sẽ không phải ghen tuông dằn vặt. Bản thân chị vui vẻ thì sẽ tỏa ra năng lượng tích cực cho những người xung quanh.
Cuối cùng, chỉ sinh con khi nào chị đủ tài chính, thời gian và sức khỏe thể chất lẫn tinh thần để làm mẹ đơn thân. Chị phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất là hôn nhân đổ vỡ sau khi sinh con (dù điều đó khó xảy ra nhưng phòng thân vẫn hơn).
Sự độc lập sẽ giúp chị vững vàng trong mọi tình huống.
Sống dễ thì sự ra đi sẽ dễ dàng. Đơn giản vậy thôi, nhưng để hiểu và làm được, cần quá trình rèn luyện.
Nếu tôi nói ra, liệu mẹ chồng tôi có thể chịu đựng và vượt qua?
Không biết anh bắt đầu có vấn đề khi bước qua tuổi trung niên hay chị trở nên khó tính?
Cuối năm, không khí gia đình trong nhà tôi căng thẳng chỉ vì chuyện tiền. Vợ chồng đi làm quanh năm nhưng chẳng dành dụm được đồng nào.
Tôi nhớ mãi lời bố nói với mình như vậy. Bố muốn nhắc nhở con cháu khi ở tuổi trẻ phải nỗ lực phấn đấu để có thành quả sau này.
Giáng sinh năm sau, chị được tin cô gái ấy đã lấy chồng, để bé Su lại cho nhà ngoại nuôi. Chị len lén thở phào.
Bác Tân không bao giờ nhắc đến những đứa con nào khác ngoài cô Ngọc, vì họ không kiếm được nhiều tiền.
Tôi từng phản kháng nhiều, nhưng cuối cùng đành cam chịu khi bản thân chẳng còn nắm kinh tế gì trong tay.
Chị thật không ngờ những lời nói trong lúc thiếu kiềm chế của mình đã hằn sâu trong con như một vết sẹo khó phai.
Tình yêu chân thành chỉ được thử thách qua ngày dài tháng rộng, qua những nhọc nhằn, bộn bề của cuộc sống...
Sau lần thứ ba bị ngất khi gần chồng, vợ tôi bắt đầu sợ chết và sợ luôn chuyện vợ chồng
Chú giao hết tài sản cho anh Bình, dặn anh muốn chia cho các em thế nào tuỳ ý. Vô tình, chú đặt gánh nặng lên anh Bình.
Có sức khỏe là có tất cả, muốn có sức khỏe phải tin rằng, việc gì rồi cũng qua.
Tôi nhớ, mỗi ngày đi làm về, vợ đều khóc, đêm mất ngủ vì căng thẳng do công việc quá nhiều.
Một cuộc tình trong bóng tối thường kết thúc bằng gì? Có phải hai bên luôn chia tay êm thắm, đường ai nấy bước và trả người kia về đúng bến bờ?
Tuổi già mỗi nhà mỗi cảnh, miễn sao người trong cuộc thấy vui. Ngủ riêng hay chung không quan trọng, quan trọng là lòng còn hướng về nhau.
Có bao giờ bạn nghĩ đôi tay người mình yêu vung thành nắm đấm, giáng xuống bạn?
Chúng ta nên cởi mở với nhau khi nói đến đoạn kết của đời mình, một cái "ải" mà ai rồi cũng phải qua. Chỉ khác ở chỗ sớm hay muộn.