Các cô con gái đã hết sợ ba

03/01/2024 - 12:05

PNO - Là người đàn ông duy nhất giữa một vườn hoa xinh đẹp, có lẽ ba phải tỏ ra mạnh mẽ. Vì thế, tự ba đã dựng lên bức thành kiên cố giữa mình và các con gái mà cho tới tận bây giờ, khi các con đều có gia đình riêng thì bức tường ấy mới dần bị phá bỏ.

Ba khó số 2, chắc không ai số 1

Ba tôi rất khó tính. Năm nay ba tròn 70 tuổi và 4 chị em tôi đã không còn quá sợ ba như hồi còn nhỏ nữa. Mấy cha con đã có thể cùng ngồi chuyện trò, cười nói rôm rả - điều ngày xưa tôi chưa từng tưởng tượng tới. Lục trong trí nhớ, tôi chỉ tìm thấy một khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm khắc.

Ba tôi ghét sự lề mề, chậm chạp. Ba đi bộ cực nhanh. Nếu có việc cần làm, ba sẽ muốn mọi người phải làm ngay lập tức, như ăn xong bữa thì phải dọn rửa liền, không được để đó tám chuyện hay để cố xem hết bộ phim. Nhà tôi ít khi ăn lẩu, ăn nướng, vì ba không đủ kiên nhẫn chờ nồi nước sôi trong bữa ăn. Người ta ăn lẩu là để có thêm thời gian ngồi với nhau, còn ba tôi thì chỉ muốn ăn cho xong bữa. Vì thế, ba cũng không thích lai rai nhậu nhẹt.

Bị chiếc máy cắt rơm cuốn mất bàn tay thuận trong lúc làm việc vào năm 1992, ba vẫn có thể làm mọi việc thoăn thoắt bằng tay trái, kể cả viết chữ. Chữ ba viết vừa đẹp vừa ngay ngắn. Người ta nói “nét chữ, nết người”, vậy mà nhìn chữ ba, tôi mãi không hiểu tại sao ba lại khô cứng như vậy? Liệu có phải do tai nạn năm ấy đã khiến ba thay đổi?

Từng rong ruổi Bắc - Nam trên chiếc xe máy, nay ba chỉ có thể ngồi sau xe mẹ lái. Từng là trụ cột gia đình, nay ba chỉ có thể ngồi ở nhà phục vụ cơm nước cho các con. Ba làm được gì nữa ngoài dùng vẻ ngoài khó tính, nghiêm khắc để giữ lại chút uy quyền của một người đàn ông? Tôi đoán vậy.

Ba tôi thích sự sạch sẽ, chỉn chu. Nhà có tiệc, mấy mẹ con đang lu bu làm đồ ăn, ba bất ngờ xuất hiện trong bếp; thấy đống xoong, nồi, rồi cả rác bày khắp nơi, ba không thể kìm nổi sự khó chịu. Mặt ba biến sắc, đanh lại rồi làu bàu. Mẹ cũng bực, quát lại: “Làm tiệc thì phải bày bừa. Làm xong rồi dọn, ai bắt ba mày dọn mà làu bàu. Không có việc gì thì đừng vô bếp”. Giữa bầu không khí căng thẳng ấy, chị em tôi chỉ dám lầm lũi làm việc của mình nhẹ nhàng hết sức có thể. Thở mạnh cũng không dám.

Ba tôi hay để ý chuyện ăn mặc của mọi người. Đối với ba, một bộ trang phục vừa mắt thì phải kín cổng cao tường, màu sắc nhã nhặn, trông lịch sự mà lại không bị lỗi mốt. Mẹ con tôi đi ra ngoài mà ăn vận không vừa mắt ba thì sẽ có 2 trường hợp xảy ra: một là phải thay bộ đồ khác đúng ý ba, hai là cố biến mất khỏi tầm mắt ba thật nhanh trước khi cơn bực bội của ba ập đến. 

Ba tôi rất ghét sự lười biếng. “Nghỉ ngơi, thư giãn" là thứ xa lạ với ba. Là con gái của ba, chị em chúng tôi chỉ được phép có 2 trạng thái: “làm việc” và “đi ngủ”. Làm việc nghĩa là làm cho mình trở nên bận rộn như học tập hoặc làm việc nhà.

Ngày ấy, mỗi khi muốn lười biếng, tôi thường xách xe rời khỏi nhà. Tôi sẽ lang thang trên đường, ngắm trời xanh mây trắng, hít hà hơi gió. Tôi sẽ ghé vào thư viện trường để đắm mình trong bầu không khí của tri thức. Tôi sẽ ngồi ngắm mọi người xung quanh đang chăm chỉ đọc sách, rồi tôi sẽ đi lấy vài cuốn sách có tiêu đề hay ho, đọc vài trang, sau đó kê đầu gục lên chồng sách mà mơ màng. Yên tĩnh tuyệt đối và không ai làm phiền. Cảm giác đó tuyệt hơn ở nhà với ba tôi.

Ba tôi cũng không thích ồn ào. Đã sống trong nhà tôi thì ai cũng phải “đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên”. Nhưng “ghét của nào trời trao của ấy” thật chẳng sai. Mẹ tôi, dù cố gắng nói nhỏ thì ai ở tầng dưới chắc cũng nghe được. Con gái của mẹ đứa nào cũng thừa hưởng cái “gen trội” này. Vì vậy, những phút giây yên bình trong nhà tôi thường chỉ có vào ban đêm, khi chẳng ai còn thức để gây chuyện với nhau. Thế mà sau này, mỗi khi về nhà thăm ba mẹ, có lúc ngôi nhà yên tĩnh đến mức tôi nhớ vô cùng những phút giây ồn ào của ngày xưa.

Ba của tác giả cùng các con gái (tác giả đứng thứ hai, từ bên trái)
Ba của tác giả cùng các con gái (tác giả đứng thứ hai, từ bên trái)

Ba đã đổi thay

Ba tôi khó tính vậy đó nên ngày nhỏ, chị em tôi ai cũng sợ ba, bất mãn với ba. Hình như chưa bao giờ tôi được ba ôm vào lòng, được ba chở đi học, được ba mua kem cho ăn như các bạn khác. Vào một ngày giáp tết, năm tôi học lớp Tám, ba về nhà với tâm trạng vui vẻ lạ thường.

Thói quen nhìn sắc mặt ba đã trở thành phản xạ tự nhiên, tới mức chỉ cần nghe nhịp thở của ba, tôi cũng biết ba đang bình thường hay có chuyện không vui. Chỉ cần thấy ba vui vẻ là tôi cảm thấy ngày hôm đó nhất định sẽ có chuyện tốt. Thật vậy, hôm ấy, ba bất ngờ đề nghị đưa tôi ra cửa hàng quần áo và mua cho tôi một bộ đồ tết.

Quãng đường từ nhà ra tới cửa hàng sao mà xa quá. Cha con tôi đi bộ trong không khí có phần gượng ép, vì chẳng mấy khi tôi đi đâu riêng với ba. Chẳng ai nói gì với nhau cho tới lúc đến nơi. Ba chọn cho tôi 1 bộ  đồ jeans màu đen, có quần ống suông rất thời trang hồi đó, kèm áo khoác. Đó là bộ đồ đầu tiên tôi được ba mua cho kể từ khi tôi biết nhớ. Ngày hôm ấy và cả bộ đồ ấy đã trở nên vô cùng đặc biệt với tôi. 

Từ nhỏ, tôi luôn mong đến ngày mình trưởng thành, để có thể tự do bay ra khỏi ngôi nhà “tù túng" của ba, để có thể sải rộng đôi cánh trên bầu trời bao la. Tôi chưa bao giờ tìm cách giải thích cho sự hà khắc của ba, chưa bao giờ muốn đồng cảm với ba và cũng chưa bao giờ muốn hiểu ba.

Tới một ngày, ai đó nói với tôi rằng tôi khó tính thì tôi mới giật mình nhận ra mình đã trở thành một phiên bản khác của ba. Trong mấy chị em, tôi được mọi người nhận xét là giống ba nhất, cả về ngoại hình lẫn tính cách. Có lẽ làm cái gì mãi thì nó cũng sẽ tự nhiên như hơi thở mà biến thành của mình. Mà đã thành hơi thở thì bản thân chẳng còn tự nhận ra được nữa.

Từ ngày có cháu ngoại, ba tôi dần trở nên vui vẻ hơn. Có lẽ, chẳng ai có thể không mềm mại trước ánh mắt trong veo, nụ cười hồn nhiên của trẻ nhỏ. Mấy đứa con của chị em tôi rất thích được ông ngoại ôm ấp, vỗ về. Ngay sau khi con đầy tháng, tôi đưa con về nhà ông bà ngoại chơi. Có những đêm con khóc, cả tôi và mẹ đều không sao dỗ được, vậy mà thử mang xuống cho ông thì con lại ngủ ngon lành.

Càng ngày, khoảng cách giữa cha con tôi đã dần thu hẹp. Tôi đã có thể cùng ba ngồi xem một bộ phim, cùng ăn vài trái ổi và cùng nói chuyện phiếm linh tinh. Ba tôi đã chịu lắng nghe, đã sống chậm lại và đã không còn áp đặt lên con cái. Sự thay đổi do đâu, tôi cũng chẳng rõ.

Phải chăng là do thời gian? Đã tới thời điểm ba không cần phải gồng mình lên chứng tỏ điều gì nữa? Hay do ba đã không còn nhìn vào quá khứ huy hoàng của mình để sống? Ba đã thực sự buông bỏ nó để giải phóng cho chính mình? Hay đơn giản chỉ là do ba tự mình muốn thay đổi? Là gì cũng được, quan trọng ba tôi đã thay đổi. Và tôi cũng vậy. 

Bích Ngọc

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    20-12-2024 06:34

    Mấy chục năm qua, chị em tôi đã quen thuộc với hình ảnh ba vào bếp. Ba tình nguyện làm "người đam mê rửa chén" vì ba yêu gia đình.

  • 70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    19-12-2024 17:54

    Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.

  • Xuân… nhặt

    Xuân… nhặt

    19-12-2024 06:46

    Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.

  • Tôi đi thuê người yêu

    Tôi đi thuê người yêu

    18-12-2024 17:05

    Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.

  • Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    18-12-2024 10:30

    Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.

  • “Tạm ứng” gối chăn

    “Tạm ứng” gối chăn

    18-12-2024 06:17

    Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.

  • Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    17-12-2024 18:37

    Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.

  • Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    17-12-2024 12:48

    Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.

  • Chữ hiếu trong kinh doanh

    Chữ hiếu trong kinh doanh

    17-12-2024 08:51

    Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.

  • Trăm năm trong cái nắm tay

    Trăm năm trong cái nắm tay

    17-12-2024 06:03

    Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?

  • “Siêu xe” của ông nội

    “Siêu xe” của ông nội

    16-12-2024 16:19

    Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.

  • Lời nói như dao

    Lời nói như dao

    16-12-2024 13:03

    Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.

  • Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    16-12-2024 06:21

    Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.

  • Khoảnh khắc dài nhất

    Khoảnh khắc dài nhất

    15-12-2024 17:58

    Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.

  • Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    15-12-2024 16:54

    Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.

  • Con bình thường hay đặc biệt?

    Con bình thường hay đặc biệt?

    15-12-2024 06:48

    Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?

  • Ngưng đổ lỗi!

    Ngưng đổ lỗi!

    14-12-2024 19:37

    Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.

  • Mẹ chưa bao giờ xa tôi

    Mẹ chưa bao giờ xa tôi

    14-12-2024 15:48

    Sau bao nhiêu năm cách lòng, tôi đã thật sự hiểu mẹ, hiểu rằng mẹ có những lý do để rời xa ba, nhưng chưa bao giờ mẹ rời xa tôi.