PNO - Ngày nhận kết quả ung thư vú, bóng tối như ập xuống cuộc đời chị. Nằm bẹp suốt một tuần, khóc cạn nước mắt, chị ngồi lên, sắp xếp mọi thứ. Thằng lớn đã có vợ con, công việc ổn định, chị dặn nó lo cho thằng út còn đang học năm cuối.
Chia sẻ bài viết: |
Bình 22-12-2020 06:00:33
Dù nhìn ở mặt tốt nào thì chồng và bạn của bạn đều sai. Họ ko xứng với tình cảm bạn dành cho họ. Tôi đồng ý với cách giải quyết của bạn. Bây giờ bạn hãy nghe lời vị BS cố gắng sống tốt như bạn đã sống “Cuộc sống không còn những nỗi dằn vặt, dày xéo...”. Hạnh phúc với những gì vợ chồng con trai đem đến, món quà vô cùng quí báu với bạn trong lúc này. Chúc bạn gạp nhiều may mắn và vui khoẻ trong những ngày điều trị tới.
Kim 21-12-2020 13:42:29
Theo tôi nghĩ, chỉ nghĩ thôi, vì không biết được, nếu trong hoàn cảnh ấy, mình sẽ xử sự như thế nào!? Oanh là một người bạn tốt, chỉ do đường cùng nên nói liều thôi. Giá hoàn cảnh ấy, chị giữ được bình tĩnh, nghĩ đến những gì anh và Oanh đã lo lắng, chăm sóc cho chị. Sau đó chị kín đáo bàn với con về việc trả nợ Oanh, và dần dần tìm lý do hợp lý chuyển qua nhà con trai sống. Như vậy mình cũng đã buông, nhưng buông trong một hoàn cảnh đẹp. Thôi thì chuyện cũng đã xảy ra, chị hãy nghĩ đến những lần Oanh và chồng chị uống bia say mèm. Theo tôi đó chính là những giây phút 2 người, một người chồng đã lâu phải thiếu hơi phụ nữ, một người bạn tốt phải cô đơn, hối hận và dằn vặt vì thương chị. Chúc chị có nhiều sức khỏe, sống lâu cùng con trai và con dâu quá hiếu hạnh.
Nhà chồng nghĩ tôi là tội đồ, chính tôi cũng nghĩ mình là phụ nữ kém cỏi. Làm sao tôi có thể sống bình yên?
Mỗi khi đặt chân về nhà, tôi phải đối diện với hàng chục câu hỏi cùng nội dung: “Khi nào lấy chồng?’’.
Có những áp lực khiến cha mẹ đôi khi cực đoan, vô tình dồn con cái vào đường cùng.
Chồng cờ bạc, nợ nần, tôi cũng dần quen với sự dối trá vòng vo của anh. Chủ động ra tòa, tôi chấp nhận trắng tay, đổi lấy bình yên.
Tôi không hiểu sao em gái tôi luôn tỏ ra "trên cơ" và thích thể hiện với chị gái.
Tôi đâu có ngờ tới cái ngày mình phải từ bỏ cuộc sống lụa là gấm vóc để đi… rửa chén cho quán cơm.
Béo phì nhúng tay vào cả 2 thiên chức làm chồng và làm cha của các ông...
Đàn bà độc lập, mạnh mẽ đến đâu cũng khó tránh khỏi cảm giác yếu mềm khi một mình sải bước giữa những sân bay rộng lớn.
Ai đó nói rằng, chỉ khi nào trải qua nỗi đau, ta mới thấu hiểu nỗi đau của người khác.
Nhiều người chỉ nhìn vào tiểu tiết mà quên đi những thứ quan trọng hơn, không nhìn thấy những nỗ lực của đối phương.
Hôn nhân đổ vỡ và stress sau sinh đẩy tôi đến với rượu, rồi sa vào cờ bạc. Nợ chồng nợ, số tiền tôi phải trả lên đến gần 500 triệu đồng.
Ai nấy nhận ra, những gì chúng tôi gặp chẳng là gì so với những đau thương, mất mát đồng loại đang gánh chịu.
Đến tuổi nào đó, khi đã dày dạn sự trải nghiệm, ta nhận ra: để mọi thứ về ngưỡng bình thường đôi khi đã là mơ ước.
Người ở lại sẽ ra sao, khi người thân yêu đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời chẳng để lại lời nhắn nhủ, dặn dò nào?
Nhìn tôi hôm nay, ít ai nghĩ tôi từng đói khát, thèm làm sao một miếng bánh mì, một ngụm nước mát...
Phải chăng khi ta càng ít đòi hỏi sự quan tâm, ta càng dễ bị lãng quên? Hay là chính ta đã vô tình tạo ra cái khuôn khổ ấy cho mình?
Trong lúc trò chuyện vui vẻ, mẹ chồng hỏi tôi: “Con cho mẹ mượn lại 5 cây vàng cưới".
Quyết định ly hôn, Nga muốn dạy cho chồng một bài học.