Bỏ sao đành

05/10/2014 - 16:28

PNO - PNCN - Sáu năm làm vợ anh là sáu năm nỗi đâu chồng chất lên cuộc đời chị. Ấy vậy mà chị không một lời oán trách, vẫn tận tình chăm sóc chồng khi anh nằm liệt giường. Chị ví von, phận gái 12 bến nước, trong nhờ đục chịu. Chị...

edf40wrjww2tblPage:Content

Bo sao danh

“Nhờ những thang thuốc Bắc, thuốc Nam của vợ mà tôi đã tự xúc được cơm”, anh Lưu Thế Dương chia sẻ

 HỌA VÔ ĐƠN CHÍ

22g, cả ấp Thạnh Hưng (xã Thạnh Phú, H.Cờ Đỏ, TP.Cần Thơ) đã chìm vào giấc ngủ, chị Nguyễn Thị Thúy Phương vẫn hì hục bên thau áo quần. Chị ái ngại: “Chắc phải sau 23g em mới nói chuyện với chị được” rồi đưa mắt về phía chồng chén đĩa. Giặt đồ xong, chị còn phải rửa chén, rồi vệ sinh cho chồng. Trên bộ ván, đứa con trai mới vào lớp 1 mắt nhắm mắt mở ôm quyển tập chờ mẹ kèm viết chữ. Từ ngày chồng bị tai nạn liệt hai chân, bao nhiêu gánh nặng dồn hết lên đôi vai chị. Vừa chăm chồng chăm con, vừa bươn chải kiếm tiền, chị già hẳn so với tuổi 26.

Năm 2007, qua mai mối, chị Phương về làm vợ anh Lưu Thế Dương. Khi ấy chị mới 19 tuổi, còn anh đã ngoài 30. Ngẫm nghĩ anh lớn tuổi sẽ chững chạc, chị yên tâm khoác áo cô dâu dù chưa biết mặt mũi chồng thế nào. Những ngày đầu về làm dâu, chị thất vọng não nề, anh Dương không lo làm ăn, sống ỷ lại vào cha mẹ. Có vợ nhưng anh thích đi thì đi, thích về thì về. Anh làm thợ hồ, tiền kiếm được anh tự chi tiêu, không đưa vợ một đồng. Trong nhà, đường, gạo, mắm muối đã có cha mẹ chồng lo liệu, nên dù buồn chồng, chị không dám kêu ca. Hiểu tâm trạng con dâu, cha mẹ chồng cho phép chị ra ngoài đi làm, không phải lo cơm nước. Từ đó, chị theo mấy chị em trong xóm đi nhổ cỏ, gặt lúa thuê. Tiền kiếm được chị dành dụm chờ đón đứa con vừa tượng hình. Đúng lúc chị chuyển dạ thì mẹ chồng lâm trọng bệnh, bao nhiêu tiền bạc đều đổ vào thang thuốc cho bà. Tiền hết, đất đai cũng không còn mà bệnh tình của mẹ chồng không thuyên giảm. Phần chị, đang phải chăm con nhỏ mới sinh nên không phụ giúp gì được cho nhà chồng. Một mình cha chồng phải gồng gánh lo cho cả nhà. Trong lúc mọi thứ đều phụ thuộc vào ông thì ông đột ngột qua đời sau cơn tai biến, cả gia đình rơi vào ngõ cụt. Đau buồn trước cái chết của ông, mẹ chồng chị cũng qua đời sau đó không lâu.

Từ ngày làm dâu, cha mẹ chồng luôn là chỗ dựa vật chất lẫn tinh thần cho chị, nên khi hai người mất đi, chị như rơi xuống vực. Trong lúc chị loay hoay tìm đường lo liệu thì may sao anh Dương như “choàng tỉnh”. Anh không còn la cà, mà chăm lo kiếm tiền phụ vợ nuôi con. Những ngày không theo công trình, anh cũng không nhậu nhẹt, ở nhà trông con cho chị đi nhổ cỏ thuê. Những tưởng cuộc sống sẽ bình lặng trôi qua, đâu ngờ tai ương thêm lần nữa ập xuống. Một hôm trên đường đi làm về, anh Dương bị tai nạn giao thông chấn thương sọ não. Trong quá trình điều trị cho anh, bác sĩ phát hiện ngoài chấn thương do tai nạn, anh còn bị lao cột sống. Bệnh viện yêu cầu chuyển lên tuyến trên nhưng anh khăng khăng không đi. Chị biết chồng không chịu vì trong nhà chẳng còn đồng nào. Mãi đến khi thấy anh không thể đứng được nữa, chị mới bất chấp lời chồng, chạy vay xóm giềng đưa anh lên TP.HCM chữa trị. Mặc dù đã được mổ cấp cứu kịp thời, nhưng ca phẫu thuật chỉ giành lại sự sống cho anh, còn đôi chân thì vĩnh viễn bất động.

Gửi lại con trai mới hai tuổi cho mẹ ruột chăm sóc, chị ngày đêm túc trực bên chồng. Suốt ba tháng ở bệnh viện, chị kiên trì luyện tập cho anh, nhưng kết quả không khả quan, diễn biến bệnh tình của anh ngày càng xấu. Cuối cùng, bác sĩ khuyên chị đưa anh về. Chị ngậm ngùi: “Bác sĩ bảo đôi chân của anh không chữa trị được nữa, anh sẽ nằm một chỗ đến hết đời. Không chỉ vậy, bệnh sẽ còn biến chứng…”.

Từ ngày biết mình không thể hồi phục, anh Dương rơi vào trạng thái hụt hẫng, chán chường, thường xuyên quát tháo, cau có. Mỗi lần thấy mặt vợ là anh nạt nộ, chửi bới, cơm nước vợ mang đến, anh hất tung tóe. Hiểu rằng chồng trái tính vì buồn bực bệnh tật, chị luôn nín nhịn, nhẹ nhàng chăm sóc anh. Về sau, nhờ hàng xóm, anh chị em mỗi người một câu khuyên nhủ, anh mới chấp nhận hoàn cảnh bệnh tật của mình và thôi quát mắng chị.

Bo sao danh

22g, hàng xóm xung quanh đã ngủ say, chị Phương vẫn còn ngồi giặt giũ quần áo

MỘT NGÀY CŨNG NGHĨA VỢ CHỒNG

Nhắc lại thời gian qua, giọng chị nghèn nghẹn, bởi không sao đếm hết những vất vả, cơ cực chị đã trải. Chị vẫn nhớ như in cái ngày đưa chồng trở về, nợ nần chồng chất, con thì nhỏ dại. Việc làm thuê không thiếu, nhưng lấy ai chăm chồng, giữ con cho chị đi làm. Chị cứ loay hoay mai gửi con người này, mốt gửi con người nọ. Chị cũng không dám đi làm xa, chỉ nhận làm thuê vài ba công ruộng gần nhà để trưa còn tranh thủ chạy về cho anh ăn uống, vệ sinh. Nhưng đâu ai rảnh rỗi mà giữ con mãi cho chị, chị đành phải bỏ công việc vốn thuận tay để tìm kiếm công việc khác. Chị bế con lần dò ra thị trấn tìm việc, từ rửa chén, bưng bê cho đến bốc vác. Việc gì chị cũng làm, cơ cực chẳng ngại, chỉ mong sao có tiền mua cho con hộp sữa, cho chồng miếng thịt. Buổi trưa, chị tranh thủ về nhà nấu cơm cho chồng. Thương hoàn cảnh của chị, một chị bạn thuê chị dọn dẹp nhà cửa và giới thiệu chị cho một vài nhà khác. Từ đó, nghề giúp việc nhà theo giờ “bén duyên” với chị. Ba năm qua, mỗi ngày chị “chạy sô” từ 6g sáng đến tận 21g. Về đến nhà thì tất bật lo cơm nước, tắm rửa vệ sinh cho chồng con rồi dọn dẹp nhà cửa. Hôm nào cũng ngót nghét nửa đêm chị mới ngả lưng. Công việc tuy vất vả, nhưng mang lại cho chị nguồn thu nhập đủ để ổn định cuộc sống.

Dù bác sĩ khẳng định bệnh của anh không còn phương cứu chữa và sẽ ngày càng xấu đi, thế nhưng niềm tin và hy vọng anh hồi phục vẫn âm ỉ trong chị. Chị nghẹn ngào: “Tôi vẫn hy vọng có một phép màu nào đó giúp anh hết bệnh”. Chị không ngại vất vả, tìm kiếm sắc cho chồng từng chén thuốc Nam, thuốc Bắc. Nghe ở đâu có thầy thuốc hay, chị đều tìm đến. Chị bộc bạch: “Thì mình phải cầu may thôi, chứ đâu thể để anh nằm chờ chết. Nhìn anh như vậy, tôi đau lắm chứ!”.

Bà Phương Lam, thím dâu bên chồng của chị, chia sẻ: “Không biết những thang thuốc Bắc, thuốc Nam có tác dụng, hay nhờ tấm lòng của nó mà mấy năm qua bệnh tình thằng Dương không hề diễn biến xấu như bác sĩ tiên lượng, ngược lại Dương còn tự xúc cơm ăn, tự nghiêng người đi tiểu được, không cần vợ đỡ như trước”.

26 tuổi, cuộc sống phía trước của chị còn rất dài, hỏi chị có bao giờ chán nản hay có ý định bỏ rơi anh, chị cười hiền: “Anh bị như vậy, mình bỏ sao đành, một ngày cũng nghĩa vợ chồng. Hơn nữa mình còn có con cái, bỏ rơi chồng trong lúc bệnh tật thì biết ăn nói sao với con… Mà thật tình bây giờ tôi lại sợ mất anh hơn. Cứ nghĩ đến cảnh nhà cửa trống trước trống sau, hai mẹ con ra vào thui thủi là tôi sợ. Chỉ cầu mong một phép màu…”.

NHƯ PHONG

Mời bạn đọc chia sẻ câu chuyện của mình qua địa chỉ: vuotlennoidau@baophunu.org.vn

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    20-12-2024 06:34

    Mấy chục năm qua, chị em tôi đã quen thuộc với hình ảnh ba vào bếp. Ba tình nguyện làm "người đam mê rửa chén" vì ba yêu gia đình.

  • 70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    19-12-2024 17:54

    Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.

  • Xuân… nhặt

    Xuân… nhặt

    19-12-2024 06:46

    Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.

  • Tôi đi thuê người yêu

    Tôi đi thuê người yêu

    18-12-2024 17:05

    Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.

  • Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    18-12-2024 10:30

    Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.

  • “Tạm ứng” gối chăn

    “Tạm ứng” gối chăn

    18-12-2024 06:17

    Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.

  • Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    17-12-2024 18:37

    Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.

  • Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    17-12-2024 12:48

    Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.

  • Chữ hiếu trong kinh doanh

    Chữ hiếu trong kinh doanh

    17-12-2024 08:51

    Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.

  • Trăm năm trong cái nắm tay

    Trăm năm trong cái nắm tay

    17-12-2024 06:03

    Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?

  • “Siêu xe” của ông nội

    “Siêu xe” của ông nội

    16-12-2024 16:19

    Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.

  • Lời nói như dao

    Lời nói như dao

    16-12-2024 13:03

    Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.

  • Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    16-12-2024 06:21

    Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.

  • Khoảnh khắc dài nhất

    Khoảnh khắc dài nhất

    15-12-2024 17:58

    Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.

  • Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    15-12-2024 16:54

    Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.

  • Con bình thường hay đặc biệt?

    Con bình thường hay đặc biệt?

    15-12-2024 06:48

    Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?

  • Ngưng đổ lỗi!

    Ngưng đổ lỗi!

    14-12-2024 19:37

    Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.

  • Mẹ chưa bao giờ xa tôi

    Mẹ chưa bao giờ xa tôi

    14-12-2024 15:48

    Sau bao nhiêu năm cách lòng, tôi đã thật sự hiểu mẹ, hiểu rằng mẹ có những lý do để rời xa ba, nhưng chưa bao giờ mẹ rời xa tôi.