Biên kịch Đỗ Thị Thanh Hương: Hồi sinh từ cây cầu tuyệt vọng

19/12/2020 - 05:18

PNO - Một buổi chiều chập choạng của 24 năm về trước, có người phụ nữ chở đứa con gái nhỏ lên cầu Ghềnh (Đồng Nai), dự định tự tử cùng con. Sống - chết như thể chỉ còn trong gang tấc, nhưng câu nói ngây thơ của con gái nhỏ: “Hay là mình đừng có chết được không mẹ?” đã vực chị dậy. Phải sống! Và sống cho đến bây giờ, với những thành tựu đáng tự hào cho cuộc đời mình… Chị là biên kịch Đỗ Thị Thanh Hương.

Giữa lằn ranh sống- chết

Giữa những ý kiến hiến kế các giải pháp cho không gian công cộng của TP.HCM (diễn ra tại buổi tọa đàm “Không gian văn hóa công cộng tại TPHCM: Thực trạng và giải pháp”, đầu tháng 12/2020), có lời tâm sự chân thật của một người 16 năm thuộc “thành phần cư dân thu nhập thấp” - đó chính là Đỗ Thị Thanh Hương.

Bây giờ, tên tuổi chị đã gắn với những bộ phim truyền hình được khán giả yêu thích, được gọi tên cùng danh xưng là nhà biên kịch nổi tiếng. Nhưng ít ai biết rằng, cuộc đời chị đã trải qua khoảng thời gian dài khốn khó và nhiều sóng gió. Cũng chính cuộc đời ấy lại cho chị nhiều chất liệu đắt giá về những câu chuyện rất thật, rất đời trên màn ảnh nhỏ. 

14 tuổi chị bắt đầu biết rung động, nhưng mối tình đầu thơ ngây sớm vụn vỡ vì gia cảnh nghèo khó. 17 tuổi chị lên xe hoa, lại gặp người chồng vũ phu. 31 tuổi ly hôn, tay trắng. Thanh xuân của chị là những ngày nhiều nước mắt, buồn đau, vất vả, thiếu thốn.

“Sai lầm lớn nhất của cuộc đời tôi là đã vội lấy chồng khi chưa kịp có tình yêu. Nhưng sai lầm ấy cũng đã cho tôi có được điều quý giá nhất của cuộc đời, là đứa con gái. Chính con bé cũng là người đã giữ lại cho tôi sinh mệnh này” - chị Thanh Hương tâm sự.

Chân dung nữ biên kịch Đỗ Thị Thanh Hương - Ảnh nhân vật cung cấp
Chân dung nữ biên kịch Đỗ Thị Thanh Hương - Ảnh nhân vật cung cấp

Năm ấy, vì một nỗi oan trong công việc, chị đã phải rời khỏi công việc của một người làm báo, danh dự bị chà đạp. Trong nỗi phẫn uất không kìm nén được, chị nghĩ đến việc tự tử để chứng minh mình bị hàm oan. 

Vào buổi chiều chập choạng tối, khi bóng đêm dần buông xuống trên dòng sông Đồng Nai, chị chở con gái lên cầu Ghềnh, tâm tư rối bời chẳng còn nghĩ gì về tương lai, hy vọng. Trong túi áo khi ấy đã có sẵn một bức thư tuyệt mệnh được ép plastic để không bị nhòe nước.

Chị đã chuẩn bị mọi thứ cho một cuộc ra đi không bao giờ trở lại. Khi xe chuẩn bị lên cầu, con gái hỏi: “Mẹ ơi, mình đi đâu vậy mẹ?”. Chị trả lời không giấu giếm: “Mình đi chết!”. Xe gần đến giữa cầu, con gái thỏ thẻ: “Hay là mình đừng chết được không mẹ? Ở đây người ta xấu quá, hổng ấy mẹ về quê nấu bún riêu bán, con rửa chén cho”. Lời ngây thơ của con gái vậy mà khiến chị bừng tỉnh. 

Chị đổi cái chết bằng một trận khóc vỡ òa bên con gái. Bé còn nhỏ quá không hiểu hết nỗi đau khổ của mẹ, nhưng bé con hồn nhiên lại trở thành điểm tựa mạnh mẽ đủ sức cứu lấy mẹ, cứu lấy chính mình.

Sau biến cố ấy, chị ôm con vào Sài Gòn lập nghiệp, sở trường viết lách được chị phát huy tối đa. Chị viết báo, viết kịch bản, chuyển thể kịch bản phim truyền hình… Làm không ngơi nghỉ suốt hàng chục năm bằng sức mạnh tinh thần không gì lay chuyển nổi. “Phải sống và khẳng định mình” là mệnh lệnh chị dành cho bản thân. 

Giờ ở tuổi 55, ai gặp chị cũng sẽ chỉ thấy một nữ biên kịch vui tính, hài hước, lúc nào cũng tràn ngập năng lượng. Chị nói, mọi đau khổ oán hận đều đã nằm lại trong ngày hôm qua, trong những ký ức rất xa xôi, nếu có nhắc lại cũng chỉ để cười…

Mùa sen không cạn

Từ nửa đêm về sáng, khi thành phố chìm vào giấc ngủ, là lúc chị ngồi vào bàn làm việc. Những kịch bản phim đã được sáng tác thâu đêm như thế. Biên kịch Thanh Hương nói, đó là khoảng thời gian yên tĩnh nhất, là lúc chị được chìm sâu, chạm đến cùng cảm xúc của những nhân vật chị muốn khắc họa.

Một trong những nhân vật có thể xem là thể hiện hình ảnh ngoài đời của chị nhiều nhất là Hương Liên (trong phim Mùa sen cạn, đạo diễn Nguyễn Dương, đã phát sóng vào năm 2014, nhân vật do diễn viên Kim Tuyến đảm nhận).

Chị làm việc không mệt mỏi để
Chị làm việc không mệt mỏi và trở thành tác giả có sách được yêu thích của thập niên 1990

“Những nhân vật nữ của tôi thường mạnh mẽ, không hề khuất phục số phận. Cuộc đời tôi cho dù có đi qua bão, cánh buồm rách nát chỉ còn một mẩu thôi, tôi vẫn sẽ gắng sức lèo lái con thuyền về bờ an toàn. Tôi muốn truyền tải tinh thần đó cho các nhân vật, những người phụ nữ luôn có sự vượt thoát khỏi những bi kịch số phận của cuộc đời mình. Sau sóng gió là bình an” - biên kịch Đỗ Thị Thanh Hương chia sẻ. 

Người ta thường nói, văn vận vào người. Trường hợp này có lẽ đúng với chị Thanh Hương. Vì chính chị cũng chẳng hiểu vì sao từ cuốn tiểu thuyết đầu tay chị viết đã là một câu chuyện buồn: Tình ly biệt (in năm 1990). Rồi sau đó là hàng loạt tựa: Nước mắt đêm tân hôn, Dư âm ngày ấy, Người tình và quê hương, Thắm mãi tình em, Em về trên xác lá khô

Nhiều trong số 70 cuốn tiểu thuyết đã xuất bản vào những năm thập niên 1990 của chị đã được chuyển thể thành kịch bản phim truyền hình: Bông hồng của tướng cướp, Pha lê không dễ vỡ, Sỏi đá cũng biết yêu… Bộ ba Đỗ Thị Thanh Hương - Phạm Hạ Thu - Võ Uyên Dung là những tên tuổi nhà văn nữ có sách được yêu thích, bán chạy nhất lúc bấy giờ.

“Tôi đã đi qua những năm tháng sóng gió nhất, gian khó nhất của cuộc đời mình. Nhìn lại cuộc đời, thấy đường sự nghiệp của mình cũng coi như có chút thành công, nhưng đường tình duyên thì lận đận. Đó là phần số của mình” - chị bộc bạch.

Tình yêu của người đàn bà “sống cả đời bằng chữ nghĩa” như lời chị nói, đoạn kết lúc nào cũng chỉ là đau khổ, hối hận, bẽ bàng. Những hy vọng, tuyệt vọng cứ thế mà theo chị về đến tận bên kia dốc của cuộc đời, cho đến ngày nhận diện được, chị tự thề với lòng mình: sẽ không bao giờ yêu thêm lần nữa. 

Không có tình yêu nào ở lại trọn vẹn, nhưng mùa sen của cuộc đời chị mãi không cạn vì còn có con gái. Cô bé con năm xưa trên cầu Ghềnh giờ đã là kỹ sư thành đạt, có gia đình riêng. “Hạnh phúc lớn lao tôi đang mong chờ chính là ngày được làm bà ngoại” - chị Hương cười.

Mười mấy năm qua, chị tìm đến thiền. Nhắm mắt nhìn sâu vào vũ trụ, vào đời người, vào chính mình để được tìm đến ngọn nguồn thanh thản nhất trong tâm hồn, như câu nói nhẹ nhàng: “Ngoài kia bão có đang đến, thì mình cứ thế ngồi yên trong nhà. Bây giờ có là đêm tối thì ngày mai chắc chắn trời lại sáng…”. 

Bùi Tiểu Quyên

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • “Người thứ ba”

    “Người thứ ba”

    20-12-2024 10:00

    Thế nhưng, cũng chính vì quá thân, cộng với suy nghĩ “thân thì không cần giữ kẽ”, chị thường xuyên làm chúng tôi khó xử.

  • Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    20-12-2024 06:34

    Mấy chục năm qua, chị em tôi đã quen thuộc với hình ảnh ba vào bếp. Ba tình nguyện làm "người đam mê rửa chén" vì ba yêu gia đình.

  • 70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    19-12-2024 17:54

    Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.

  • Xuân… nhặt

    Xuân… nhặt

    19-12-2024 06:46

    Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.

  • Tôi đi thuê người yêu

    Tôi đi thuê người yêu

    18-12-2024 17:05

    Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.

  • Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    18-12-2024 10:30

    Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.

  • “Tạm ứng” gối chăn

    “Tạm ứng” gối chăn

    18-12-2024 06:17

    Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.

  • Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    17-12-2024 18:37

    Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.

  • Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    17-12-2024 12:48

    Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.

  • Chữ hiếu trong kinh doanh

    Chữ hiếu trong kinh doanh

    17-12-2024 08:51

    Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.

  • Trăm năm trong cái nắm tay

    Trăm năm trong cái nắm tay

    17-12-2024 06:03

    Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?

  • “Siêu xe” của ông nội

    “Siêu xe” của ông nội

    16-12-2024 16:19

    Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.

  • Lời nói như dao

    Lời nói như dao

    16-12-2024 13:03

    Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.

  • Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    16-12-2024 06:21

    Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.

  • Khoảnh khắc dài nhất

    Khoảnh khắc dài nhất

    15-12-2024 17:58

    Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.

  • Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    15-12-2024 16:54

    Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.

  • Con bình thường hay đặc biệt?

    Con bình thường hay đặc biệt?

    15-12-2024 06:48

    Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?

  • Ngưng đổ lỗi!

    Ngưng đổ lỗi!

    14-12-2024 19:37

    Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.