Diễn đàn "Văn minh = bất hiếu?":

Bệnh ức hiếp mẹ

27/09/2020 - 05:41

PNO - Đọc bài của tác giả Khánh Phương đăng trên Diễn đàn “Văn minh = bất hiếu?” báo Phụ nữ TPHCM ngày 23/9/2020, tôi chợt thấy cái bệnh “ức hiếp mẹ” hình như là một dịch bệnh, có trong rất nhiều đứa con. Tôi là một “bệnh nhân” như thế.

Không hiểu sao, trong lúc má hiền lành và kiên nhẫn với tôi, tôi lại hay nảy sinh cảm giác bực bội vô cớ trước má. 

Gần đây nhất, khi tôi cho con về quê chơi và cho chúng tắm sông. Má tôi ngăn: “Đừng cho hai đứa nhỏ tắm sông con ơi, mùa này nước đổ, bệnh chết”. Câu này nếu nghe người khác nói thì tôi chỉ cười trừ, nhưng không hiểu sao từ má thì tôi chỉ toàn cảm nhận tiêu cực. Tôi la oai oái: “Má kỳ quá hà, con cháu mà đi trù bệnh chết”. Ánh mắt má chùng xuống, buồn thiu. 

Rồi tôi dẫn bọn nhỏ xuống sông tắm. Má cố gắng ngăn lần nữa, giọng như van nài, nhưng không dám nói lớn: “Đừng cho hai đứa nhỏ tắm sông con ơi”. Tôi gắt: “Má kệ con đi, má đừng can thiệp vô chuyện con của con”. Rồi tôi cho bọn nhỏ tắm sông.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Được bơi lội thỏa thích, bọn nhỏ cười sung sướng. Nhìn lên, thấy má đã bắt ghế ngồi trên bờ sông tự bao giờ. Tôi biết má đang canh tụi nhỏ. Tôi biết má đang có nỗi lo đè nặng. 

Ngày xưa, con gái áp út của má - tức chị tôi, đi tắm sông với chị gái lớn trong lúc má ra đồng, ngay cái bến sông mà con tôi đang tắm, rồi bị nước cuốn trôi khi mới sáu tuổi. Má mang nỗi buồn, ám ảnh sông từ đó.

Từ đó, má không cho tôi và sau này là các con, cháu tôi được tắm sông nữa. Nhưng tôi không tin và không cam tâm vì một chuyện buồn mà tước đoạt niềm vui của những đứa trẻ khác. Tôi không muốn má tôi suốt đời phải đắm chìm trong nỗi lo sợ. Tôi vẫn cho bọn trẻ tắm sông ngày hai ba lượt. 

Trên bờ sông, má tôi vẫn ngồi đó, không biết nỗi lo có vơi theo năm tháng, hay vẫn còn nặng lòng về ký ức đau buồn và lời phán của ông thầy hay không. Chỉ có một điều chắc chắn: mỗi lần cho con tắm sông, là tôi lại gây với má. 

Mỗi khi tôi đưa hai con về quê chơi thì mâu thuẫn của tôi với má càng tăng. Má tôi thương cháu, bảo bọc hai đứa nhỏ như gà mẹ lúc nào cũng ấp ôm gà con. Hai bé nhà tôi lười ăn, má tôi cần mẫn ngồi năn nỉ, đút từng đứa. Trong khi tôi luôn để chúng tự ăn.

Vậy là tôi lại: “Má kỳ quá, má để tụi nhỏ tự ăn đi”. Con tôi rất thích bạn, nên về quê là con nít trong xóm kéo đến tụ tập đầy nhà. Má tôi sợ con tôi bị ăn hiếp, nên rất hay la những đứa trẻ to hơn đến gần con tôi. Tôi phân tích, giải thích cho má hàng chục lần, và kêu má để mặc cho bọn trẻ chơi, có bị thương chút cũng chẳng sao. Nhưng má vẫn không yên. Chỉ cần tôi đi khuất ra nhà sau là má đuổi bọn trẻ trong xóm về hết.

Con tôi tiu nghỉu và tôi lại cự: “Má kỳ quá hà. Chuyện con nít má can thiệp làm gì?”. Như bao lần, má không nói tiếng nào, nhưng đôi mắt ẩn chứa nỗi buồn và vẫn kiên quyết không cho mấy đứa trẻ khác tiếp cận các con tôi. Tôi lại cự má và dùng “vũ khí“ mới: “Má vậy nữa con không về quê đâu”. Má chỉ im lặng.

Con tôi tắm mưa, má rầy: “Đừng tắm mưa con, mưa đầu mùa bệnh chết”. Tôi gạt ngang: “Con cho tụi nó tắm mưa hoài, không sao đâu”. Má tôi mắt đã kèm nhèm, nhưng biết tụi nhỏ bỏ dép tắm mưa liền la: “Sân có nhiều gạch đá lắm, mang dép vô đi con”. Tôi lại cự: “Má kệ tụi nó đi”.

15 phút sau, con bé Nếp của tôi gào lên: “Mẹ ơi, em đứt chân”. Nhìn ra, thấy con gái nhỏ đang đau đớn ôm cái chân máu phun thành vòi, tôi hấp tấp chạy ra bồng con vào. Lần đầu tiên, tôi nghe tiếng phản kháng của má: “Đã nói là không cho tắm mưa, phải mang dép mà không nghe.Từ trước tới giờ tao nói không bao giờ bây nghe, vừa mở miệng ra là bây cự, bây nạt”.

Lần này đến lượt tôi sựng lại. Lần đầu bà cụ 86 tuổi phản kháng tôi. Mãi suy nghĩ, và quýnh quáng, tôi ôm con lên xe và quệt chân đau của con vào cửa xe, con bé la oai oái: “Mẹ làm con đau, mẹ kỳ quá”. Như một tiếng nổ dội vào đầu tôi. Tôi đang lo lắng tột cùng cho con, nó lại nói tôi kỳ.

Những trận cãi vã với má trong suốt mấy chục năm qua như bộ phim dài lướt nhanh qua đầu. Và câu: “Má kỳ quá, mơi mốt con không về quê nữa đâu” như con dao cứa vào tim tôi. 

Gia Khánh
 

Ý KIẾN BẠN ĐỌC(1)
 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • “Người thứ ba”

    “Người thứ ba”

    20-12-2024 10:00

    Thế nhưng, cũng chính vì quá thân, cộng với suy nghĩ “thân thì không cần giữ kẽ”, chị thường xuyên làm chúng tôi khó xử.

  • Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    20-12-2024 06:34

    Mấy chục năm qua, chị em tôi đã quen thuộc với hình ảnh ba vào bếp. Ba tình nguyện làm "người đam mê rửa chén" vì ba yêu gia đình.

  • 70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    19-12-2024 17:54

    Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.

  • Xuân… nhặt

    Xuân… nhặt

    19-12-2024 06:46

    Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.

  • Tôi đi thuê người yêu

    Tôi đi thuê người yêu

    18-12-2024 17:05

    Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.

  • Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    18-12-2024 10:30

    Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.

  • “Tạm ứng” gối chăn

    “Tạm ứng” gối chăn

    18-12-2024 06:17

    Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.

  • Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    17-12-2024 18:37

    Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.

  • Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    17-12-2024 12:48

    Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.

  • Chữ hiếu trong kinh doanh

    Chữ hiếu trong kinh doanh

    17-12-2024 08:51

    Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.

  • Trăm năm trong cái nắm tay

    Trăm năm trong cái nắm tay

    17-12-2024 06:03

    Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?

  • “Siêu xe” của ông nội

    “Siêu xe” của ông nội

    16-12-2024 16:19

    Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.

  • Lời nói như dao

    Lời nói như dao

    16-12-2024 13:03

    Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.

  • Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    16-12-2024 06:21

    Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.

  • Khoảnh khắc dài nhất

    Khoảnh khắc dài nhất

    15-12-2024 17:58

    Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.

  • Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    15-12-2024 16:54

    Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.

  • Con bình thường hay đặc biệt?

    Con bình thường hay đặc biệt?

    15-12-2024 06:48

    Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?

  • Ngưng đổ lỗi!

    Ngưng đổ lỗi!

    14-12-2024 19:37

    Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.