Bao lâu rồi ta không hôn nhau?

10/02/2018 - 13:43

PNO - Một buổi tối cuối năm khi anh về muộn, em đã cố chờ cửa đến 12 giờ đêm. Em đã nổi ‘tam bành' khi phát hiện trên cổ áo anh một dấu son môi...

Bao lâu rồi ta không hôn nhau anh nhỉ? Em không nhớ nữa. À… hình như là vào mùa giáp tết năm ngoái, anh tiệc tùng liên miên quên cả cơm nhà. Rồi một buổi tối cuối năm khi anh về muộn, em đã cố chờ cửa đến 12 giờ đêm. Và em đã nổi ‘tam bành” khi phát hiện trên cổ áo anh một dấu son môi.

Em cáu gắt đóng sầm cửa quên cả dắt xe vào, anh thì liêu xiêu ngã xuống sa - lông. Em dựng anh dậy lu loa kể công chờ công đợi mà anh lại đi với “ghệ” bỏ bê nhà cửa. Anh phân bua rằng đó “chắc là” vệt son của cô phục vụ tình cờ đi ngang qua. Em cãi, nếu tình cờ sao dấu môi lại rõ ràng như vậy, còn lại là màu cánh sen, màu son anh rất thích.

Bao lau roi ta khong hon nhau?
Hồi đó mình hay hôn nhau - ảnh minh họa

Anh bảo rằng, anh là người thế nào thì em là vợ em phải biết, sao lại vì một vết son là làm xào xáo gia đình. Em thì nói, em tin anh nhưng không tin những người cạnh bên anh, mà anh biết đấy, người trẻ chúng ta bây giờ hàng ngày sống với “người cạnh bên” nhiều hơn là sống với vợ/chồng mình. Bây giờ chỉ là vết son, nếu em không “làm cho rõ” thì mai này chưa biết sẽ là vết gì trên người anh nữa. Con gái thức giấc sau những âm thanh vừa kêu khóc vừa chì chiết của mẹ. Ba hết phân bua thì quát to “Em tin thì tin, không tin thì thôi”.

“Cuộc chiến” tới đó xem như là chấm dứt khi anh và em nhìn thấy những giọt nước mắt thiên thần ngơ ngác của con gái. Nhưng nó chỉ chấm dứt về mặt âm lượng, còn sóng ngầm vẫn âm ỉ quất ràn rạt vào lòng tự kiêu của em. Em đẹp, em xinh, em thành đạt, anh và em yêu nhau hơn 5 năm dài mới cưới, sao bây giờ mới sống có 5 năm mà một “con hồ ly” nào đó đã chen ngang vào cuộc sống của ta rồi?

Mùa tết đó chúng ta về bên nội ngoại mà nét mặt ai cũng nặng như chì. Nhất là em, cứ nghe ai hỏi tới công việc anh thăng tiến ra sao, sức khỏe anh thế nào mà xem bộ mặt mày hốc hác vậy? Tức thì mắt em ngân ngấn nước vì tủi giận bởi có lẽ “hồ ly” nào đã hút hết sinh lực của anh rồi nên mới hốc hác thế.

Tính tự ái của anh cũng cao ngang núi, đi làm thì thôi, về là anh đi thẳng vào phòng, gom hết quần áo bỏ vô máy giặt, rồi quay ra quét sân, tưới mấy chậu kiểng, đó là công việc của anh mà chúng ta đã thỏa thuận từ trước. Xong lại quay vô phơi quần áo. Còn nấu ăn, tắm con, dọn dẹp bếp núc là việc của em. Ăn cơm xong, anh không tíu tít kể chuyện cơ quan, chuyện thằng bạn cũ lâu ngày gặp lại, công danh không thấy tiến, chỉ có cấp độ nói xàm là thăng cao. Để rồi anh “minh họa” vài câu “xàm xí” ấy cho cả hai cùng cười.

Em cũng không còn kể chuyện chị A, chị B. và mấy chiếc áo ngủ tơ tằm, voan lạnh “bà mặc ông khen” nữa. Chúng ta ngồi chung bàn nhưng mạnh ai nấy ăn, em thấy mình vẫn nấu theo thực đơn tuần nhưng dường như chúng ta không biết mình đang ăn món gì. Con gái bé nhỏ có lẽ cũng cảm nhận được không khí “bom nổ chậm” của ba mẹ nên không còn mè nheo đòi chơi chung trò “game đào vàng” nữa, mà tự hì hục bấm phím một mình.

Bao lau roi ta khong hon nhau?
Đêm nằm chung giường nhưng hai đứa xa nhau. Ảnh minh họa

Đêm ngủ, tuy nằm chung giường nhưng hai đứa xa nhau như cả ngàn cây số bởi anh không còn quay sang ôm em và khen "có vợ bé nhỏ khỏi tốn gối ôm đã thiệt”. Em cũng không gối đầu lên tay anh mà hít hà mùi da thịt thân quen. Anh cũng không vuốt vuốt mấy sợi tóc trên mặt em và hỏi “em gội đầu bằng gì mà thơm quá”.

Em cũng không thèm gác đôi chân bé nhỏ lên ống chân to bè dài ngoằn của anh. Sáng sáng, em dặn lòng phải bỏ qua thói quen hôn lên má anh, dù biết rằng sau đó là anh dù say ngủ đến đâu cũng bật dậy ôm lấy em thật chặt, hôn lên khuôn mặt lòa xòa tóc tai của em, bóp bóp đôi bờ vai em và nói “Buổi sáng tốt lành”.

Thật sự thì em rất muốn anh có một lời phân trần, xin lỗi, theo kiểu cứ nhận bừa lỗi của mình đi. Ví dụ như vết son đó là của mấy người bạn xốc nổi của anh qua làn hơi men đã thách đố cô tiếp viên dám “ịn” son lên cổ áo anh; hay do anh nhờ người khác “trét” thử một vết son xem vợ anh ghen đến mức nào. Đàng này, anh chỉ khẳng định “Em tin thì tin không tin thì thôi”. Tự ái đàn bà khiến em càng nghĩ càng tức.

Vụ việc kéo dài đến nỗi hai ta hầu như là hai chiếc bóng cả năm nay đi – về trong căn nhà nhỏ xinh mà mới đây thôi ta còn gọi là “tổ ấm chim câu”. Anh ạ, em biết lỗi rồi, là tại em “chuyện bé xé to” thôi, anh đừng giận nữa nhé. Để mùa tết năm nay ta lại tay xách tay mang lễ mễ về nội về ngoại như bao năm trước, để mẹ chồng khen hủ dưa kiệu ai làm mà khéo quá, thì anh sẽ hích vai em mà rằng “Vợ con làm đó mẹ” dù cả hai thừa biết ta mua hàng ở siêu thị.

Để cha em vừa nhấm nháp ly trà vừa khen trà ngon thì em hích vai anh và bảo “Chồng con đi lựa cả buổi mới được đó cha” dù thật sự chúng ta đều biết chỉ cần một cú nhấp chuột sẽ có hàng giao tận nhà.

Anh ạ, mùa xuân đã đến bên hiên, thôi ta làm hòa đi nhé! Để sau một làm việc mệt nhọc mình sẽ hôn nhau “chúc ngủ ngon” và sáng sáng lại hôn nhau chúc “buổi sáng tốt lành” mà nghe tràn đầy năng lượng sống. Mùa xuân là mùa của cây lá đâm chồi nảy lộc, là mùa của bánh mứt ngọt thơm mà sao chúng ta như người xa lạ thế này thì buồn ghê anh nhỉ?

Trang Nhi

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI