PNO - Trước khi kết thúc “nhiệm kỳ", bạn soạn một biên bản bàn giao công việc cho “người kế nhiệm". Nội dung và các "hạng mục" khiến tôi cười ra nước mắt.
Chia sẻ bài viết: |
Phạm Thiết Hùng 11-12-2023 10:38:52
Người vợ trong bài viết đúng là ôm rơm rặm bụng. Đã " hoàn toàn nhiệm vụ" thoát khỏi cái của nợ là chồng cũ thì thở ra từ từ. Tận hưởng những ngày mới tự do, chú trọng vào chăm sóc bản thân. Tiếp tục lao động và tích lũy, cùng với việc nuôi dạy con học... đây lại tiếp tục ám ảnh những công việc làm cũ đã trở thành kỹ năng cay cú truyền dữ liệu lại cho " thế hệ vợ " sau của chồng cũ. Mệt!
Baby 11-12-2023 09:40:41
Để HẠNH PHÚC HÔN NHÂN BỀN VỮNG , vợ chồng phải cùng nhau chăm sóc, yêu thương, sửa chữa khuyết điểm của nhau , phát triển ưu điểm của nhau , đồng hành voi nhau về mặt ứng xử gia đình 2 bên, làng xóm, bạn bè, bản thân vợ chồng phải luôn trân trọng chính mình và điều quan trọng nhất là MỖI NGƯỜI PHẢI GIỮ ĐẠO ĐỨC, GIỮ ĐẠO VỢ CHỒNG, ngoài việc cùng nhau chăm lo gia đình, con phải quan tâm YÊU THƯƠNG những mảnh đời bất hạnh, vợ chồng phải làm BẠN ĐỜI- BẠN ĐẠO với nhau thì HẠNH PHÚC VỮNG BỀN
Diu nguyen 10-12-2023 19:23:38
Một kết thúc mà ngay ngày đầu bước vào cuộc hôn nhân ko ai mong nó sảy ra
JENNY-BICH HUYEN 10-12-2023 17:12:36
Tôi lại nghĩ,biết đâu cô vợ này trong 15 năm hôn nhân nếu biết sống cho mình thì có thể đâu đến nỗi kiệt sức mà phải buông tay để thanh thản như vầy? Nếu cô ấy không quá chiều chồng đến mức chồng trở thành ông tướng trong nhà? Và nếu cô ấy biết yêu thương, tôn trọng chính mình thì có lẽ ngưòi chồng lại trở nên yêu quý và trân trọng vợ đứng mực. Thay đổi và tìm con đường mới cho mình là điều nên làm nhưng đừng đem trách nhiệm và nếp sống của mình áp vào cô vợ mới.Cô ấy tự khắc có cách xếp đặt cuộc hôn nhân của mình theo cách cô ấy muốn.Chúc bạn bình an và hạnh phúc trên con đường mới.Khép lại trang đời cũ, xây dựng một tương lai mới dù một mình hay đơn độc vẫn hạnh phúc và bình an đúng nghĩa.
Tôi không hận dì ghẻ, cũng không oán trách quãng đời lao đao. Tôi cảm ơn biến cố đã tạo nên tôi hôm nay: mạnh mẽ và không ngại khó khăn.
Lời "khẩu nghiệp" vô căn cứ đang ngày càng lan rộng, gieo rắc tai ương cho không ít người.
Lúc còn nồng ấm, khỏe mạnh, "bệnh lười" ít khi nhăm nhe. Dần dà, theo chân tàn phai, gân cốt rệu rã, bệnh này mới có dịp phát tán.
Ở tuổi 75, bà ngoại tôi vẫn ngày ngày chăm bẵm, lo cho cậu con út đã ngoài 40 tuổi.
Mẹ cũng muốn các con có một phần quà của ông nội, nhưng các chú đã phủi sạch thì thôi...
Ngồi một mình trong căn nhà thuê, Bích thở phào vì đã can đảm lựa chọn ra khỏi nhà chồng.
Sau biến cố, tôi đã biết cách mỉm cười bước qua những nỗi đau mà trước đấy tôi không thoát ra được.
Mẹ vợ gọi điện, anh nói: “Con không muốn bỏ vợ, bỏ con. Nhưng nếu Lan thật sự muốn đưa đơn, con sẽ ký”.
Nếu một ngày con yêu người đồng giới thì anh/ chị sẽ suy nghĩ và có động thái như thế nào?
Con chị đã lớn, hẳn con sẽ hiểu, muốn nhận yêu thương chân thành và hạnh phúc con cần phải làm gì?
Nhìn bạn bè ai cũng xênh xang, sự tủi thân, mặc cảm, cô đơn chồng chất khiến tôi bị stress và trở nên nóng nảy, thất thường.
Anh em chúng tôi đi làm xa, mỗi lần có thông tin từ quê nhà, nhất là tin cha mẹ ốm đau là như có lửa đốt trong lòng.
Sau khi xuất viện, tôi nghĩ nhiều đến chuyện ly hôn. Nhưng lúc đó tôi mang nhiều nỗi sợ.
Đàn ông lạc lòng, đôi khi còn dùng lý trí tự vấn xem đã sai ở đâu. Cũng có người trượt theo cảm xúc nhất thời, khiến hôn nhân rạn nứt.
Đúng là có tiền thì an tâm thật, nhưng cũng từ cột mốc ấy, Thu mang thêm nỗi lo canh cánh bên người.
Từng tính hướng “bỏ của chạy lấy người”, nhưng nghĩ đến việc hy sinh cuộc tình 7 năm chỉ vì "ải cha chồng", tôi không đành...
Tôi đến thăm cô trong căn phòng trọ nhỏ. Căn phòng không có gì ngoài mấy nồi niêu cũ và tấm đệm do hàng xóm cho.
Chị bắt anh phải chọn thuốc hoặc chọn vợ. Cứ tưởng khi ra tới chiêu cuối này, anh sẽ phải cuống cuồng giữ lấy tổ ấm. Vậy mà anh lại im lặng.