Bài dự thi Những bức ảnh trong đời: Vì lệch mà thương

25/11/2023 - 10:52

PNO - Tôi xa anh thật rồi! Không ai dỗ dành khi tôi khóc. Tôi và anh là đôi đũa lệch, lệch cả đường đời.

Ngày 5/1/2000, anh cưới tôi - đám cưới lớn nhất nhì trong ấp. Làm dâu trong gia đình nông dân có 9 người con là việc không hề dễ, nhưng tôi may mắn vì đi làm về đến nhà là đã thấy anh chờ sẵn đẩy xe vô, cơm nước gia đình đã lo sẵn, tôi không bị áp lực “làm dâu”.

Sau khi sinh con, tôi đã xin cha mẹ chồng cho tôi về ở chung với mẹ ruột cho tiện công việc và lo cho mẹ mình đã già yếu. Tất nhiên là anh phải đi cùng vợ con. Anh và gia đình anh đắn đo lắm, nhưng cuối cùng cũng đồng ý, tôi rất vui mừng. Do điều kiện công việc, tôi và anh hiếm có các bức ảnh bên nhau, trừ ảnh cưới.

Tấm hình cưới của vợ chồng tác giả
Tấm hình cưới của vợ chồng tác giả

Có một bức ảnh tôi chụp được cảnh anh và con vui vẻ bên nhau. Tấm ảnh không thể xem là đẹp, không có bối cảnh lung linh, chỉ là một khoảnh khắc đời thường ở nhà nhưng tôi rất trân quý, thể hiện được tình yêu của anh dành cho con. Anh thực sự là người đàn ông rất yêu con.

Theo truyền thống, ở nhà vợ là chuyện ít ai mong muốn, song vì thương vợ, thương con anh chấp nhận. Những ngày đầu, đến bữa cơm, anh chẳng dám ăn tự nhiên. Tôi hỏi: “Sao anh ăn ít vậy”, anh nói: “Anh no rồi mà”. Tôi hiểu và an ủi, động viên, phân tích thiệt hơn…

Mẹ tôi cũng gỡ rối bằng cách thủ thỉ với anh: “Con cứ coi má là má ruột của con, con ăn no, có sức chăm lo cho gia đình này thì vợ con mới yên tâm đi làm”. Anh cảm động nên lặng thinh. Em tôi xin cho anh làm bảo vệ trường học. Anh vừa làm bảo vệ, vừa làm ruộng và vừa làm nội trợ. Anh luôn vui vẻ, hài lòng với các công việc của mình.

Tác giả rất hài lòng khi chụp được tấm ảnh 2 cha con chơi đùa vui vẻ
Tác giả rất hài lòng khi chụp được tấm ảnh 2 cha con chơi đùa vui vẻ

Mẹ tôi bệnh, anh luôn là người chăm sóc. Thậm chí, những bệnh nhân nằm cùng phòng ở bệnh viện cứ nghĩ anh là con trai, tôi là dâu. Mẹ tôi rất khó tính, nhưng bà đã nói như thế này: “Tội nghiệp thằng con rể tôi, tôi bệnh, nó nuôi, mua đồ ăn cho tôi, tôi ăn còn thừa bao nhiêu nó ăn hết, nó nói bỏ mang tội. Con tôi chưa đứa nào làm được như vậy cả”. Mẹ tôi mất, tôi sụp đổ. Anh ít lời, chẳng biết an ủi tôi thế nào, chỉ biết dỗ dành: “Thôi nín! Nín đi cưng”.

Trong gia đình tôi, ai gặp khó khăn, hoạn nạn, anh đều dang tay giúp đỡ. Bất kể ngày hay đêm, khi cần, anh đều có mặt. Anh sống tốt nên anh chị em trong gia đình và bà con láng giềng đều thương yêu, quý trọng anh. Mọi người đều khen anh có văn hóa ứng xử tốt, dù không học cao. Các em tôi cần gì thì cứ tìm “anh Tư”. Anh Hai tôi khẳng định: “Trong nhà này, thằng Tư vô địch”. Chồng tôi chính là như vậy đấy!

Anh bị bệnh ung thư, mất trong thời điểm dịch COVID-19 hoành hành năm 2021. Anh nằm trong lòng đất, mọi người chỉ kịp đổ lên lớp bê tông giữ cho mưa đừng ngập chỗ anh nằm. Tôi xa anh thật rồi! Không ai dỗ dành khi tôi khóc. Tôi và anh là đôi đũa lệch, lệch cả đường đời, anh ngắn hơn tôi. 

Hồ Thị Phượng (Củ Chi, TPHCM)

 

 

Mời bạn viết và gửi những tấm hình quý giá đến cuộc thi Những bức ảnh trong đời do Báo Phụ nữ TPHCM tổ chức.

Tác phẩm tham gia cuộc thi vui lòng gửi về:

- Tòa soạn Báo Phụ nữ TPHCM, 311 Điện Biên Phủ, quận 3, TPHCM. Ngoài bì thư ghi rõ: “Bài dự thi Những bức ảnh trong đời”.

- Hoặc email: nhungbucanhtrongdoi@baophunu.org.vn. Tiêu đề ghi rõ: “Bài dự thi Những bức ảnh trong đời”.

Cơ cấu giải thưởng: 

- 1 giải Nhất: 1 máy ảnh Canon Eos R100, trị giá 22.000.000 + 10.000.000 đồng tiền mặt.

- 1 giải Nhì: 1 máy ảnh Canon Powershot V10, trị giá 16.000.000 + 5.000.000 đồng tiền mặt.

- 2 giải Ba: Mỗi giải 3.000.000 đồng tiền mặt.

- 3 giải Khuyến khích: Mỗi giải 2.000.000 đồng tiền mặt.

- 6 giải phụ Tác phẩm được bình chọn nhiều nhất (dựa vào lượt like, share trên fanpage Báo Phụ nữ TPHCM và trên website của Báo Phụ nữ TPHCM, theo mỗi tháng). Mỗi giải 1 máy in Canon G1010, trị giá 3.500.000 đồng. 

Thể lệ cuộc thi xin xem Tại đây

 

 

 

 

 

Ý KIẾN BẠN ĐỌC(4)
 

news_is_not_ads=
TIN MỚI