PNO - Tôi giữ mãi tấm hình tôi và các anh họ - tấm hình khi tôi còn bé và vẫn còn mang dị tật trên môi. Cảm ơn cuộc thi này đã cho tôi cảm giác gặp lại cậu bé đáng yêu ấy.
Chia sẻ bài viết: |
Lê Huy Lộc 10-09-2023 16:28:39
bài viết này của anh thực sự hay và ý nghĩa. Cuộc sống luôn thay đổi nhưng sẽ Có những kỷ niệm sẽ luôn đi cùng ta theo năm tháng. Dẫu mai này có thế nào thì chúng ta vẫn luôn nhớ về những kỷ niệm- những điều đáng nhớ và đáng trân trọng. Để sau này nếu có nhìn lại thời đã qua, ta vẫn luôn tự hào, và kể cho con cháu chúng ta nghe. Cảm ơn tác giả
0937623391 10-09-2023 10:43:07
Cảm ơn về những chia sẻ cảm động của a tuy ko đc lành lặng như những người khác nhưng a văn hồn nhiên yêu đời , chúc a và gia đình người thân thật nhiều sức khoẻ và luôn gặt hái được nhiều thành công trong cuộc sống .
Ông viết lời cảm ơn xa lạ và nhức nhối: "Cảm ơn thí chủ giúp đỡ kẻ nghèo hèn suốt thời gian qua. Kẻ cơ nhỡ này không bao giờ quên ơn..."
Mất việc được xếp vào danh sách những trải nghiệm khó khăn nhất trong đời, đôi khi vượt xa cả nỗi đau ly hôn hay mắc bệnh nặng.
Suốt cả ngày, không đếm xuể bao lần Hạnh lên mạng trò chuyện, thả tim, tương tác, nhưng đối tác của cô trong những lần trò chuyện ấy toàn là người dưng.
Tình mẫu tử là điều kỳ diệu quyết định sự sống còn của nhân loại, tuyệt đối không thể hoài nghi.
Khi công nghệ ngày càng chiếm lĩnh cuộc sống, việc sử dụng điện thoại quá mức đã trở thành một thói quen khó bỏ của nhiều người, từ già đến trẻ.
Bạn gái của con ngoan hiền, học vững trong lớp, tính tình dễ chịu, nhưng độ “hóng biến” vào loại cực cao.
Hình ảnh cô bé thui thủi năm xưa luôn khiến chị nặng lòng mỗi khi nghĩ đến.
Tại trung tâm thương mại V., tôi từng có ý nghĩ gieo mình, nhưng đã kịp dừng lại ở phút 89.
Người ta thường bảo, muốn biết lòng dạ đàn ông, hãy tới khoa sản.
Trải qua hơn 40 năm, tiếng võng cứ kẽo cà kẽo kẹt trong tâm trí Khang mỗi khi nghĩ về ba…
Biết là bất tiện nhưng muốn con cai điện thoại, máy tính thì mình cũng phải cai nghiện cùng con.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi nuốt nước mắt ngậm ngùi. Thôi thì khi con còn trong vòng tay mình, nói năng khuyên răn được gì cứ nói.
Nhìn cháu nội sung sướng gạt tay lên “cò súng” tạo ra những âm thanh tạch tạch vui tai, tôi như thấy lại hình ảnh của mình mấy chục năm về trước.
Khi công việc của anh Jeroen Schooneman gặp khó khăn, chị Thùy Dương một mặt đứng ra lo liệu, sắp xếp lại cuộc sống...
Các con không được một mình cứu người gặp nạn, không được làm “anh hùng” khi chưa đủ sức.
Dọc theo các nhánh sông, con rạch ở miền Tây, vẫn còn những người phụ nữ cùng chồng kiếm sống bằng nghề rày đây mai đó…
Đó là 2 bữa tiệc thật giản đơn với chiếc bánh kem nhỏ xinh, những món ăn do chính con cháu nấu, cả nhà quây quần…
Cha mẹ đã nuôi dạy và chăm sóc chị em tôi bằng tình yêu vô bờ.