PNO - Chúng tôi không hề phụ thuộc con cái, lo cho chúng đến đó coi như hết trách nhiệm. Nhưng làm sao tôi có thể yên lòng khi 2 con bất hòa, không nhìn mặt nhau?
Chia sẻ bài viết: |
Hoàng Phương 29-03-2024 15:33:07
Cũng do hai ông bà cầu toàn quá! Với con thứ, ông bà đã cho đất rồi, nếu có cho tiền thêm nữa thì cũng cho trong khả năng thôi, sao còn đi vay để cho thêm, để gánh nợ vào thân, sợ con thứ bị thiệt so với anh nữa chứ! Cho con cả phần hơn một chút cũng đúng thôi, vì con cả phải lo hương hoả sau này. Lẽ ra ông bà phải dành một khoản để dưỡng già, phòng khi ốm đau không phải phụ thuộc con cái, lại dùng lương hưu để trả nợ chứ! Ông bà đã suy nghĩ thật sai lầm. Mặt khác 2 người con cũng thật ích kỷ. Binh tình này khi bố mẹ ốm đau thì 2 con cũng đùn đẩy trách nhiệm, chẳng ai chăm sóc bố mẹ tử tế đâu!
Gần cô, tôi học được nhiều bài học, nhất là chữ hiếu ở đời. Mỗi khi nhắc đến mẹ là đôi mắt cô ánh lên niềm hạnh phúc xen lẫn tự hào.
Không có ai phản bội. Chẳng có một sự kiện kinh khủng nào xảy ra. Chỉ là những bất đồng nhỏ cứ chồng chất dần lên.
Cả xóm ai cũng biết anh Tuấn ngoại tình, chị Mai đứng giữa ranh giới ly hôn hoặc tha thứ. Cho đến ngày con gái hỏi chị Mai một câu hồn nhiên.
Với thế hệ chúng tôi, niềm vui lớn nhất là được thấy ba mẹ bình an chứ không phải của cải ông bà để lại.
Nhà chồng nghĩ tôi là tội đồ, chính tôi cũng nghĩ mình là phụ nữ kém cỏi. Làm sao tôi có thể sống bình yên?
Mỗi khi đặt chân về nhà, tôi phải đối diện với hàng chục câu hỏi cùng nội dung: “Khi nào lấy chồng?’’.
Có những áp lực khiến cha mẹ đôi khi cực đoan, vô tình dồn con cái vào đường cùng.
Chồng cờ bạc, nợ nần, tôi cũng dần quen với sự dối trá vòng vo của anh. Chủ động ra tòa, tôi chấp nhận trắng tay, đổi lấy bình yên.
Tôi không hiểu sao em gái tôi luôn tỏ ra "trên cơ" và thích thể hiện với chị gái.
Tôi đâu có ngờ tới cái ngày mình phải từ bỏ cuộc sống lụa là gấm vóc để đi… rửa chén cho quán cơm.
Béo phì nhúng tay vào cả 2 thiên chức làm chồng và làm cha của các ông...
Đàn bà độc lập, mạnh mẽ đến đâu cũng khó tránh khỏi cảm giác yếu mềm khi một mình sải bước giữa những sân bay rộng lớn.
Ai đó nói rằng, chỉ khi nào trải qua nỗi đau, ta mới thấu hiểu nỗi đau của người khác.
Nhiều người chỉ nhìn vào tiểu tiết mà quên đi những thứ quan trọng hơn, không nhìn thấy những nỗ lực của đối phương.
Hôn nhân đổ vỡ và stress sau sinh đẩy tôi đến với rượu, rồi sa vào cờ bạc. Nợ chồng nợ, số tiền tôi phải trả lên đến gần 500 triệu đồng.
Ai nấy nhận ra, những gì chúng tôi gặp chẳng là gì so với những đau thương, mất mát đồng loại đang gánh chịu.
Đến tuổi nào đó, khi đã dày dạn sự trải nghiệm, ta nhận ra: để mọi thứ về ngưỡng bình thường đôi khi đã là mơ ước.