Ai rồi cũng khác

10/03/2019 - 06:00

PNO - Ngày xưa, tôi nhẫn nhịn hy sinh bao nhiêu, lúc chia tay tôi tính toán thiệt hơn bấy nhiêu.

Ngày sinh bé đầu, tôi đã bán vàng cưới để chi trả tiền sinh nở. Đi công tác chuyến xa nhà xa con đầu tiên, anh đã móc hết những đồng tiền cuối cùng trong túi ra đưa tôi ở sân bay vì “sang bên đó họ lo hết, với anh không có nhu cầu mua sắm gì” rồi nói trong lo lắng: “Em cố gắng nhé! Anh rất lo cho em và con….”, xong kéo va li đi ra nước ngoài với cái túi rỗng không một xu dính túi.

Những năm sau đó sự nghiệp của anh phất nhanh như diều gặp gió. Anh đi đó khắp bốn phương. Tôi ở nhà cắm cúi làm việc kiếm tiền nuôi con, làm dâu rất vuông vắn, tròn trịa. Tôi còn tuyên bố: “Anh cứ thực hiện cho bằng hết hoài bão và mơ ước của mình đi. Việc nhà cứ để em lo”. Với tôi, lúc ấy cách cùng chồng vượt qua những ghập ghềnh duy nhất là cố gắng kiếm tiền, thậm chí phải kiếm thật nhiều tiền để anh yên tâm nghiên cứu, trau dồi kiến thức không lo lắng bất cứ vấn đề gì trong gia đình nhỏ lẫn gia đình chồng.

Phần tôi phải chu toàn việc hậu phương để anh không phải đắn đo với những lo lắng đời thường. Và, anh thành công thật sự. Anh nổi tiếng rất nhanh không chỉ trong giới mà trên các diễn đàn. Sinh viên thần tượng anh. Các cô gái yêu mến anh, có người còn tự nguyện muốn sinh con cho anh mà không cần danh phận. Mọi người biết đến anh, đồng nghiệp trong nghành đều nể phục chuyên môn của anh. Mọi bài nghiên cứu của anh đều được đón nhận hoặc các bạn trẻ quan tâm tìm đọc. Theo đó, tiền cũng tự nhiên chui vào túi anh rất nhanh, nhanh như cách anh thành danh trong sự nghiệp của chính mình.

Ai roi cung khac
Có phải sự phát triển về sự nghiệp và nổi tiếng của anh đã đẩy anh rời xa tôi?

Và, anh đổi khác. Anh không còn là người đàn ông thèm khát gia đình êm ấm vì từng là đứa trẻ mồ côi mẹ khi còn rất nhỏ, anh em anh phải sống cuộc sống mẹ ghẻ con chồng.

Anh chê tôi chỉ biết “đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành”, chê tôi không biết cách ăn mặc cho hợp mốt... dẫu biết rõ nếu không như thế, tôi làm sao nuôi được con để anh thoả sức "vùng vẫy" ngoài kia. Anh cũng biết tôi từng từ bỏ chiếc ghế trưởng phòng ở một công ty Xuất nhập khẩu vì muốn có thời gian đưa đón và dạy dỗ con khi chúng bước vào lớp 1. Tôi đã thay đổi, tôi không thể sang chảnh và sành điệu như xưa, thay vào đó là bếp núc, là mắm muối, rau củ và xắn quần lội chợ mỗi sáng khi trời tờ mờ sáng.  

Tôi nhớ có lần đi uống cà phê với anh ở một quán cà phê tỉnh lẻ, có một cô bé rất xinh xắn bước từ quầy pha chế đi ra, đến bên anh cúi đầu chào rồi nói: “Con chào chú, hôm qua con vừa thấy chú trên truyền hình”. Anh đứng dậy chào cô bé rất lịch sự rồi quay sang nói chuyện với tôi. Nếu khoảng thời điểm trước đó tầm 1 năm chắc mũi tôi sẽ phổng lên vì tự hào “chồng mình giỏi quá, nổi tiếng quá, uyên thâm quá”. Nhưng, đó là lần đầu tiên chúng tôi đi uống cà phê lại với nhau sau thời gian ly thân và cũng là là lần cuối cùng chúng tôi uống cà phê cùng nhau trong cuộc đời này.

Ai roi cung khac
Mặc dù từng cùng nhau vượt qua bao khó khăn nhưng họ rồi cũng đi theo hai hướng rẽ

Sau ngày hôm đó là những chuỗi ngày giành quyền nuôi con và mâu thuẫn tiền bạc. Tôi tranh đấu tới cùng để giành quyền nuôi con, tôi tính kỹ những tài sản được nhận. Ngày xưa, tôi nhẫn nhịn hy sinh bao nhiêu, lúc chia tay tôi tính toán thiệt hơn bấy nhiêu. Anh nói tôi thay đổi và tàn nhẫn. Phải, ai rồi cũng phải khác. Sự đổi khác của đàn ông sẽ kéo theo sự thay đổi của đàn bà.

Tôi đã từ "nai" trở thành "sói", là vì anh!

Song Hạ

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI