PNO - Trong phút ấy, tôi biết phải chấm dứt ngay kiểu sống mắt nhắm mắt mở. Phụ nữ không thể thiếu tình yêu. Dù không ai yêu thì nhất định cũng phải yêu lấy bản thân. Ở tuổi 40 tôi mới nhận ra điều ấy.
Chia sẻ bài viết: |
CAM 15-04-2024 00:24:04
Bạn nói đúng, sống với nhau, ko quan tâm, không hiểu nhau. Thấy không phù hợp nữa thì nên giải thoát cho nhau.
Phụng 31-05-2022 17:53:15
Đã là vợ chồng rồi đàn ông lo kiếm tiền chứ thời gian đâu mà lãng mạng. Mình thích gì cần gì cứ tâm sự với chồng con,ko nói ai đâu mà biết được mình muốn gì!
Rose-HCM 04-12-2020 12:06:33
Bạn bất hạnh khi gặp một ông chồng vô cảm.
Thu 01-12-2020 22:11:09
“ Chồng tôi, đáng ra anh đã có một gia đình hạnh phúc với người phụ nữ khác, đâu phải một gia đình vỏ bọc như với tôi”. Xin lỗi bạn, tôi thấy bạn sống thật ích kỷ và rất tội nghiệp cho người đàn ông chỉ vì thiếu lãng mạn mà phải sống cuộc hôn nhân vô vị với bạn từng ấy năm.
Anh em chúng tôi đi làm xa, mỗi lần có thông tin từ quê nhà, nhất là tin cha mẹ ốm đau là như có lửa đốt trong lòng.
Sau khi xuất viện, tôi nghĩ nhiều đến chuyện ly hôn. Nhưng lúc đó tôi mang nhiều nỗi sợ.
Đàn ông lạc lòng, đôi khi còn dùng lý trí tự vấn xem đã sai ở đâu. Cũng có người trượt theo cảm xúc nhất thời, khiến hôn nhân rạn nứt.
Đúng là có tiền thì an tâm thật, nhưng cũng từ cột mốc ấy, Thu mang thêm nỗi lo canh cánh bên người.
Từng tính hướng “bỏ của chạy lấy người”, nhưng nghĩ đến việc hy sinh cuộc tình 7 năm chỉ vì "ải cha chồng", tôi không đành...
Tôi đến thăm cô trong căn phòng trọ nhỏ. Căn phòng không có gì ngoài mấy nồi niêu cũ và tấm đệm do hàng xóm cho.
Chị bắt anh phải chọn thuốc hoặc chọn vợ. Cứ tưởng khi ra tới chiêu cuối này, anh sẽ phải cuống cuồng giữ lấy tổ ấm. Vậy mà anh lại im lặng.
Đôi vợ chồng nhà bên rất ít khi tươi cười, cùng nhau trò chuyện. Những lúc họ mở miệng, hầu hết lại là những lúc to tiếng, quát tháo ầm nhà.
Với tôi, thử thách lớn nhất khi đi làm dâu là những bài giáo huấn của bố chồng.
Những ngày sắp tới của chị rồi sẽ ra sao, con trai lớn của chị rồi sẽ đi về đâu? Chị giận mình đã đi bước nữa...
Sau sinh tôi bị rối loạn sàn chậu, đồng thời chuyện chăn gối vợ chồng cũng sa sút trông thấy.
Thu nhập vào những dòng tâm sự, những bất đồng, và cả những nỗi niềm giấu kín. Chỉ vài giây sau, cô nhận về đầy đủ những lời phân tích, lời khuyên.
Quỳnh có thói quen thấy gì hay hay, trong tầm khả năng là mua dùng hoặc biếu tặng người thân.
Từ ngày chọn ly thân đến nay cũng đã gần một tháng trôi qua, chồng không gọi điện, vợ cũng chẳng chủ động mở lời.
Chồng không thừa nhận ngoại tình nhưng mùi nước hoa trước khi ra đường, lịch hẹn dày đặc, bí hiểm đã tố giác tất cả.
Chị đau đớn nhận ra mình vẫn chỉ là một trạm dừng chân của anh: ngày xưa là trạm chính, bây giờ là trạm phụ, trong rất nhiều trạm phụ...
Tối đó, suốt quãng đường chở vợ con về nhà, tôi nghĩ mãi những điều ba vợ nói.
Ký ức về ông ngoại trong tôi sẽ chẳng bao giờ phai nhạt và nỗi ám ảnh về "đứa con riêng" của ông cũng mãi mãi hằn sâu trong tâm trí.