Những người phụ nữ bình thường (bài 1):

40 năm vui vẻ của cặp vợ chồng câm ở Sài Gòn

13/10/2020 - 05:36

PNO - LTS: Truyền thông hiện đại đã tạo ra những hình mẫu phụ nữ hạnh phúc, hoàn hảo; truyền cảm hứng cho chị em trở nên “tiến bộ và hạnh phúc” theo một vài mẫu số. Nhưng, hạnh phúc ở đời không “đơn điệu” thế. Nhân mùa Phụ nữ Việt Nam 2020, Báo Phụ Nữ TP.HCM xin giới thiệu đến bạn đọc những hạnh phúc bình thường của người phụ nữ, trong nhiều hoàn cảnh, nhiều khúc quanh đời sống…

Tôi đang loay hoay không biết trao đổi với bà Hương bằng cách nào thì chồng bà liền chìa ra một tờ giấy có dòng chữ: “Tôi là Vũ Văn Vực, sinh ngày 27/6/1956”. Cuộc trò chuyện của tôi với ông diễn ra trên mặt giấy A4. 

Hai mảnh ghép đặc biệt

Trời về chiều, cánh xe ôm ở khu vực cầu Phạm Văn Chí, Q.6, TP.HCM đổ dồn ánh mắt về hướng căn nhà rộng chừng 6m2 ở dưới chân cầu. Ở đó, có đôi vợ chồng đang trò chuyện với nhau bằng tay (thủ ngữ). Người chồng vung tay nhoay nhoáy kể, người vợ cười tít mắt. Ở khu vực này, nhiều người biết và ngưỡng mộ chuyện tình của họ. 

Ông Vực và vợ ôn lại kỷ niệm về những chuyến đi chơi xa
Ông Vực và vợ ôn lại kỷ niệm về những chuyến đi chơi xa

Ông Vực năm nay 64 tuổi; bà Trần Thị Thu Hương - vợ ông - kém ông một tuổi. Hai người quen nhau từ hồi 5-6 tuổi, cưới nhau đã tròn 40 năm. Ông Vực quê ở tỉnh Nam Định, gia đình ông vào Nam những năm 1950. Bà Hương rời quê Bến Tre từ khi còn nhỏ. Năm 1962, họ gặp nhau trong một trường dành cho học sinh câm điếc ở Lái Thiêu (tỉnh Bình Dương). Chín năm học ở ngôi trường này đã kết nối hai mảnh ghép đặc biệt với nhau.

Ông Vực viết lên tờ giấy: “Tôi biết viết chữ”. Rồi chỉ sang người vợ mình, viết chữ “không”, khoanh tròn lại. May mắn là sau chín năm học ở trường, ông Vực đã biết đọc và viết thành thạo. Thương chàng trai khuyết tật nghèo khó, người ta hướng dẫn ông Vực đi học nghề sửa xe và cái nghề này đã nuôi sống ông suốt mấy chục năm nay.

Rời trường năm 1971, bà Hương cũng chuyển đi nhiều nơi sinh sống. Trong thời buổi chiến tranh loạn lạc, có một thời gian dài, bà và ông Vực mất liên lạc với nhau. Sau ngày đất nước thống nhất, hai người may mắn gặp lại nhau ở TP.HCM. Lúc này, ông Vực đã là một chàng thanh niên khỏe mạnh, còn bà Hương cũng là một thiếu nữ đẹp. Năm 1980, đám cưới hai người diễn ra với sự chúc phúc của nhiều bạn bè trong lớp dành cho học sinh khuyết tật năm xưa.

Sau đám cưới, với cái nghề đã học được từ trước, ông Vực đi nhiều nơi mở tiệm sửa xe để mưu sinh. Cách đây hơn mười năm, vợ chồng ông dùng số tiền tích cóp được mua một căn nhà nhỏ dưới chân cầu Phạm Văn Chí. Khi được hỏi về tổ ấm “tí hon”, ông Vực đưa tay chỉ vào căn nhà, vẽ một vòng tròn lớn, sau đó thu hẹp vòng tròn lại.

Người thân ông Vực giải thích, trước đây, căn nhà này có diện tích gần 60m2. Về sau, gia đình ông đã bàn giao một phần lớn diện tích đất để Nhà nước làm đường nên căn nhà bây giờ chỉ còn lại chừng 6m2. Căn nhà bé lại, nhưng hạnh phúc nhân đôi khi vợ chồng ông đã có với nhau hai người con trai khỏe mạnh và hai đứa cháu nội ngoan ngoãn, quây quần bên nhau sớm tối.

Mơ ước giản đơn
Khi được hỏi về cuộc sống hiện tại, ông Vực chỉ viết ra giấy vỏn vẹn hai chữ “hạnh phúc” rồi quay sang nhìn vợ, nở nụ cười ấm áp. Công việc sửa xe ở chân cầu Phạm Văn Chí cho thu nhập mỗi ngày khoảng 150.000 đồng. Theo ông, mức thu nhập này là “đủ ăn, sống”. Còn vợ ông, do đã cao tuổi nên chỉ ở nhà chăm cháu, nấu cơm và phụ giúp ông bơm, vá xe. 

Giữa cuộc “trò chuyện”, người đàn ông 64 tuổi viết “sức khỏe” rồi nắm bàn tay lại, đưa ngón tay cái lên, ý nói mình còn khỏe mạnh và có thể làm việc để nuôi vợ.

Trời sập tối, ông Nguyễn Văn Công Hiệp - hàng xóm của ông Vực - đi làm về, ghé đến chơi. Ông Hiệp ra dấu bằng tay, ý hỏi: “Tháng tới, có chở vợ đi du lịch ở đâu không?”. Ông Vực đăm chiêu một hồi rồi lắc đầu. Hiểu ý người hàng xóm, ông Hiệp viết dòng chữ động viên: “Thôi không sao, khi nào có điều kiện, lại chở bả đi”.

Ông Hiệp cho biết, điều ông ngưỡng mộ nhất ở vợ chồng ông Vực là dù có khiếm khuyết nhưng họ sống với nhau rất hạnh phúc. Hơn mười năm sống ở đây, ông hiếm khi thấy vợ chồng ông Vực giận nhau. Họ cũng có vài lần cãi nhau, bà Hương bỏ vào nhà, ông Vực ra ngồi một mình ở gần chiếc máy bơm xe. “Vợ chồng ổng ngồi giận nhau chừng mấy phút, lại làm hòa, tươi cười với nhau. Hổm rày bận hay sao đó, chứ dạo trước ổng hay chở vợ đi du lịch lắm, đi khắp nơi luôn” - ông Hiệp nói.

Bà Hương sống hạnh phúc bên người chồng cùng cảnh ngộ suốt 40 năm
Bà Hương sống hạnh phúc bên người chồng cùng cảnh ngộ suốt 40 năm

Quay sang chỗ ông Vực, tôi viết dòng chữ: “Chú đưa cô đi du lịch được những nơi nào rồi?”. Ông Vực chỉ sang chiếc xe 50 phân khối của mình rồi viết ra hàng loạt địa danh như: Vũng Tàu, Châu Đốc, Cần Thơ, Tây Ninh, Bình Dương, Bến Tre… Đi máy bay đến Huế, Đà Nẵng.

Ông Vực cho biết, mỗi lần đi chơi xa, cũng hơi bất tiện. Ở nơi không có người quen, ông thường giao tiếp qua giấy nên đi đâu ông cũng mang theo một cây viết, xem đó là vật bất ly thân để ông giao tiếp với mọi người. Kể đến đây, vẻ mặt ông Vực bỗng nhiên bớt hào hứng. Ông cho biết, từ đầu năm đến nay, ông chưa đưa vợ mình đi du lịch được. Một phần do dịch COVID-19 hoành hành, phần vì các con đi làm nên vợ chồng ông phải ở nhà trông coi tiệm sửa xe.

“Khi nào có dịp, chúng tôi sẽ đi du lịch và thăm bạn bè. Lâu nay không đi, để bà ấy loanh quanh trong nhà thôi. Bà ấy không biết chạy xe máy nên muốn đi xa, tôi phải chở” - ông Vực chia sẻ bằng chữ. Ông Vực cho biết, những ngày tháng cuối đời, ông chỉ mong có nhiều bạn bè cùng cảnh ngộ đến thăm, ôn lại những kỷ niệm ở trường học ngày xưa. “Bạn tôi đông lắm, ở khắp nơi” - ông Vực viết ra giấy, khoe.

Hàng xóm ông Vực cho biết, căn nhà nhỏ của vợ chồng ông Vực thường xuyên đón các vị khách ở xa đến, có cả người nước ngoài. Hầu hết họ là người câm điếc, có lẽ là bạn cùng trường cũ của vợ chồng ông. Họ chuyện trò với nhau bằng thủ ngữ rồi cười.

Ông Vực thường xuyên khoe với mọi người hình ảnh vợ chồng mình trong những chuyến đi chơi, những cuộc họp mặt với bạn bè. Sau đó, ông chỉ tay vào trái tim để diễn tả nỗi niềm của mình với những kỷ niệm trong từng bức ảnh.

Ông Vực mở điện thoại trò chuyện với bạn qua ứng dụng Messenger của Facebook
Ông Vực mở điện thoại trò chuyện với bạn qua ứng dụng Messenger của Facebook

Trước khi chia tay chúng tôi, ông Vực lấy điện thoại, mở Facebook lên, khoe danh sách hàng ngàn bạn bè của mình. Đó là những người bạn học cũ hoặc những người cùng cảnh ngộ mà vợ chồng ông có duyên quen biết trong những năm qua.

Mỗi khi buồn, ông mở ứng dụng Messenger là có thể trò chuyện với bạn bè ở khắp nơi. Ông viết ra giấy “sức khỏe”, “bạn bè” rồi khoanh tròn bốn chữ này. Đó là niềm vui và mơ ước lớn nhất của vợ chồng ông xưa nay. 

Sơn Vinh

Bài 2: Tình yêu ở ngôi nhà giữa sông

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    20-12-2024 06:34

    Mấy chục năm qua, chị em tôi đã quen thuộc với hình ảnh ba vào bếp. Ba tình nguyện làm "người đam mê rửa chén" vì ba yêu gia đình.

  • 70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    19-12-2024 17:54

    Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.

  • Xuân… nhặt

    Xuân… nhặt

    19-12-2024 06:46

    Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.

  • Tôi đi thuê người yêu

    Tôi đi thuê người yêu

    18-12-2024 17:05

    Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.

  • Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    18-12-2024 10:30

    Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.

  • “Tạm ứng” gối chăn

    “Tạm ứng” gối chăn

    18-12-2024 06:17

    Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.

  • Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    17-12-2024 18:37

    Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.

  • Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    17-12-2024 12:48

    Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.

  • Chữ hiếu trong kinh doanh

    Chữ hiếu trong kinh doanh

    17-12-2024 08:51

    Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.

  • Trăm năm trong cái nắm tay

    Trăm năm trong cái nắm tay

    17-12-2024 06:03

    Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?

  • “Siêu xe” của ông nội

    “Siêu xe” của ông nội

    16-12-2024 16:19

    Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.

  • Lời nói như dao

    Lời nói như dao

    16-12-2024 13:03

    Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.

  • Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    16-12-2024 06:21

    Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.

  • Khoảnh khắc dài nhất

    Khoảnh khắc dài nhất

    15-12-2024 17:58

    Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.

  • Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    15-12-2024 16:54

    Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.

  • Con bình thường hay đặc biệt?

    Con bình thường hay đặc biệt?

    15-12-2024 06:48

    Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?

  • Ngưng đổ lỗi!

    Ngưng đổ lỗi!

    14-12-2024 19:37

    Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.

  • Mẹ chưa bao giờ xa tôi

    Mẹ chưa bao giờ xa tôi

    14-12-2024 15:48

    Sau bao nhiêu năm cách lòng, tôi đã thật sự hiểu mẹ, hiểu rằng mẹ có những lý do để rời xa ba, nhưng chưa bao giờ mẹ rời xa tôi.