PNO - Nhiều lần chị tưởng mình đủ quyết tâm để chấm dứt hôn nhân, nhưng rồi chị cắn răng ở lại để "đẹp mặt gia đình".
Chia sẻ bài viết: |
Trương Mỹ Hương 16-10-2024 07:23:58
Nhiều khi mình thật sự không hiểu có những bậc cha mẹ thấy con gái mình không hạnh phúc trong hôn nhân, bị bạo hành gia đình vẫn cứ cố chấp khuyên nhịn nhục vì con cái, li hôn sẽ mang tiếng bố mẹ…. Sao các bậc sinh thành ấy không thấy xót xa cho con mình đang sống trong địa ngục hay sao?
Vụ “đánh ghen ở Cần Thơ” khiến dư luận tranh cãi dữ dội và bày tỏ nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau.
Anh rụt rè đề nghị vợ giúp em gái, nhưng vợ anh gay gắt: “Đã bảo là không mà! Tầm này mà cho mượn tiền thì chỉ có mất”.
“Mãi mãi tuổi đôi mươi” là cách gọi của bọn tôi ngày ấy dành cho bạn - một “hot boy” cực nổi trong 4 năm đại học.
Thảo thấy an toàn khi chia sẻ nỗi lòng với AI vì tuyệt đối bí mật và không bao giờ bị phản bội.
Lắm cặp đôi cũng nhờ chước này mà đơm hoa kết trái thành công.
Quá mệt mỏi khi phải phục vụ nhà chồng, tôi quyết định ra ngoài thuê trọ.
Đứa trẻ Linh giữ lại là điểm tựa cuộc đời cô trong những tháng ngày chông chênh nhất.
Ở đời, đa phần, người ta chỉ trưởng thành và trở nên rực rỡ khi qua trải nghiệm...
Tôi tự nhắc mình trong năm mới cần buông bỏ những thứ không cần thiết, để cơ thể và tinh thần nhẹ nhàng, tươi tắn...
Người ta nhắc nhau sống chậm lại, suy nghĩ tích cực, quan tâm đến những người xung quanh và động viên nhau không ngừng cố gắng.
Hãy thử một lần sống chậm lại, để lắng nghe tiếng nói của trái tim, để cảm nhận vẻ đẹp của cuộc sống đang hiện hữu xung quanh.
Chỉ vì nghĩ cho anh trai, muốn tốt cho anh trai mà giờ thành kẻ “làm phiền cuộc sống người khác”. Càng nghĩ, Hoa càng thấy ấm ức.
Vợ chồng là nghĩa trăm năm, đâu phải cứ mệt là buông. Muốn buông tay dễ lắm, đi cùng nhau đến trọn con đường mới khó.
Qua một năm gian nan, tôi lại nhận ra mình, một cái tôi luôn biết yêu bản thân, và càng yêu hơn những điều dịu dàng trong cuộc sống.
Mỗi ngày Chủ nhật trong năm tôi đều tất bật, còn hôm nay - ngày Chủ nhật cuối năm - tôi cho phép mình nghỉ ngơi.
Anh cúp máy mà lòng lẫn lộn đủ thứ cảm xúc khó tả. Năm nay, anh đã phải gồng rất nhiều để duy trì sự ổn định, không nỡ sa thải ai.
Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng chuyện mừng cưới em chồng từ ý nghĩa vui vẻ lại trở thành câu chuyện mà cả nhà chồng đem ra bàn tán, chê trách.
Tôi nhận ra rằng đôi khi cái vui, cái rộn ràng của tôi lại chẳng bằng cái rất bình thường của anh.