PNO - Người ta chưa vợ, mình một đời chồng, liệu có thiệt thòi cho họ quá không? Thế nhưng đàn đà dù mạnh mẽ hay cố tỏ ra như thế, cũng cần lắm một bờ vai được được an ủi vỗ về.
Chia sẻ bài viết: |
Hồ Chất 30-10-2021 11:46:30
Các bạn nữ thân yêu
Mỗi một giai đoạn lịch sử, cuộc sống của con người và mối quan hệ giữa con người với con người luôn luôn thay đổi, không có một cái gì là cố định cả. Ngày nay, dưới sự lãnh đạo của Đảng, đất nước ta đã và đang đi vào xây dựng một cuộc sống mới. Trong cuộc sống hôn nhân và gia đình cũng đang chuyển biến khá mạnh mẽ theo sự biến đổi đó.
Về hôn nhân, ta phải hiểu thật chính xác rằng:đó là quy luật sinh tồn của sinh vật mà tự nhiên đã ban cho nó. Con người chỉ khác loài vật ở chỗ có tư duy và tiếng nói. Cho nên loài người không lý gì lại thoát ra ngoài quy luật tất yếu đó được.
Trong cuộc sống hôn nhân, nói một cách cụ thể hơn, trong cuộc sống vợ chồng, chẳng may khi còn trẻ, có một người mất sớm (ta thường cho là số mệnh) dù bất cứ lý do gì. Tất nhiên, khồng những con người mà ngay cả con vật , nỏ cũng hết sức đau buồn. Đó là sự thể hiện tình cảm đáng trân trọng, đáng quý. Nhưng theo thời gian, đau buồn rồi cũng sẽ qua đi. Cuộc sống lại tiếp tục theo thời gian đang trôi. Mọi cái trở lại bình thường như không có chuyện gì xẩy ra. Đúng vậy.
Xã hội cũ, do nhiều trường phái triết học khác nhau mà nảy sinh ra nhiều khía cạnh đạo lý khác nhau, nhất là việc coi thường vị tri của người phụ nữ. Trong hôn nhân, chế độ phong kiến theo Nho giáo và đạo Khổng đã ràng buộc người phụ nữ đủ cách, đủ kiểu, nên khi người phụ nữ không may gãy gánh giữa đường thì phải ở vậy để thờ chồng , làm tròn tiết hạnh của người vợ.
"Tiết hạnh" là cái gì? Nói như ca dao "Chơi cho thủng trống long bồng, Rồi ra ta sẽ lấy chồng lập nghiêm". "Tiết hạnh" hay nói cách khác "chữ trinh", phải giữ gìn, phải chung thủy là một quan niệm lỗi thời, ngớ ngẩn. Mà đã nói đến tiết hạnh chữ trinh thì phải nói đến sinh lý. Sinh lý là hiện tượng tự nhiên, nó luôn luôn đòi hỏi phải có sự cân bằng giữa giống đực và giống cái, luôn luôn đòi hỏi có sự trao đổi chất. Khi được thỏa mãn về sinh lý thì nó sẽ tạo sức mạnh, tạo tinh thần cực tốt cho loài vật, sinh vật đó. Con người cũng vậy. Thế thì làm sao cứ phải kìm hãm nó cho sinh ra ốm đau, bệnh tất, ngày đêm phải suy nghĩ miên man cho khổ thân. cho nhục nahx
Từ những quan niệm trên đây, tôi cho rằng, Cô Hương, nói trong bài nên lấy một người chồng mới (hay đi bước nữa) , mà người đó thật sự yên thương mình. Không nên phân biêt tân hay cựu, Phân biệt như vậy là tư tưởng của những con người chưa tỏ ra yêu thương phụ nữ và nhân loại.(còn nữa)
Miễn là "hợp cạ", thì ra đầu hẻm ngồi gác chân cà phê với nhau cũng đủ vui và thú vị.
Những lời khuyên của những người xa lạ trên mạng làm Loan tỉnh ra: không phải ngôi nhà nào cũng là tổ ấm.
Nhường nhau một chút, nhìn vào những tích cực của nhau thì sóng gió nào không qua.
Ai cũng có ông bà nội, ngoại, nhưng không phải gia đình nào cũng tổ chức đám giỗ trang trọng và anh chị em trong nhà cũng đoàn kết.
Chị mặc anh vì chị nhịn đủ lâu rồi, đến cha mẹ chồng chị cũng ngán ngẩm với cái nết đổ thừa đổ vấy của anh.
Hóa ra có một thứ cảm xúc được gọi tên là “ghen tị với chồng”, đến từ việc một người cảm thấy sợ mất người kia.
Người phương Tây gọi phong cách lên giường hiền lành là “vanilla sex” và người làm chuyện ấy là vanilla partner.
Những tưởng khi còn son rỗi, cô dâu út rảnh rang ngủ nướng; nhưng cả khi có con nhỏ, cô vẫn không dậy sớm hơn.
"10 năm qua tụi nó vẫn hạnh phúc. Tui có cần đem sự thật này đến để lột trần tất cả không? Lột trần để làm gì?”.
Bài học mà ba dạy cho anh chị em tôi khiến tôi nhớ mãi đó là: chia sẻ niềm vui với người khác là điều rất khó.
Tối ấy chị nhờ bạn lặng lẽ nhắn tin cho cô bồ, giải quyết mọi chuyện trong êm thấm. Chị vờ như không biết chuyện anh ngoại tình.
Chưa bao giờ chị nói với con rằng chị không hạnh phúc. Rồi chị hiểu rằng, sự chịu đựng yếu đuối của mình đã hằn sâu vào tâm hồn đứa trẻ.
Dù đã chia tay, nhưng nhìn anh nhanh chóng hạnh phúc với tình mới tôi rất khó chịu, thấy như bị phản bội.
“Mẹ ơi, nếu con ngoan thì sinh nhật con, mẹ cho ba về được không?”. Linh lặng người trước lời đề nghị rụt rè của con trai.
Vẫn còn quyện đâu đó thứ mùi cho tôi cuộc sống đủ đầy như hôm nay; thứ mùi nồng nàn, xưa cũ, chưa từng phôi phai.
Có người đi qua cả quãng đời thanh xuân, tới lúc da mồi tóc bạc vẫn không thể trả lời mình có hạnh phúc không.
Dăm câu pha trò trên giường không vấn đề gì, miễn đừng quá trớn.
Nửa đêm, vợ vẫn mải mê ôm điện thoại săn sale. Trong các góc nhà, hộp carton lăn lóc. Có nhiều hộp vợ nhận đã lâu mà chưa thèm khui hàng.