Chia tay khi vẫn còn có thể nhìn nhau

29/12/2017 - 15:00

PNO - Chia tay thôi để hình ảnh của mình không còn tiếp tục méo mó trong nhau trong khi sợi dây tình đã cạn nhưng nghĩa hãy còn.

Anh từng hỏi ngày xưa em nói “anh chỉ cần nói nhỏ nhẹ, việc gì em cũng có thể nghe theo. Nhưng giờ sao lại không thế?". Đúng là em đã từng nói thế và em đến giờ vẫn vậy: nhẹ nhàng, tế nhị, tử tế thì em theo. Nhưng để làm theo tất cả những gì anh đọc lệnh thì hoàn toàn khác nhau anh nhé. Đã sống với nhau 10 năm, chừng ấy quá đủ rồi để thôi ngừng duy trì mối quan hệ: ông chủ và ô sin.

Chia tay khi van con co the nhin nhau
Ảnh minh họa

Không có gì để ân hận với lựa chọn của chính em, mình yêu và cưới nhau vượt qua những dị nghị 2 bên về khoảng cách vùng miền. Sướng thì chưa thấy đâu, nhưng chua cay, mặn chát ta mang lại cho nhau cũng dày như lá vàng mùa này rơi rụng. Ngoại ở xa, nội gần đấy nhưng cũng chẳng thể giúp gì, em vẫn tự nhủ mình: không gì là không thể vượt qua khi bên cạnh có anh - người đàn ông đến với em từ năm hai đại học. Ấy vậy mà bờ vai anh chẳng đủ ấm và vững để làm nơi nương náu của mẹ con em.

Hết giờ làm, em như con quay với một núi việc từ ngoài ngõ đến trong nhà. Tay nách con, tay vò gạo, kế cạnh bên là đống áo quần giặt đấy chưa phơi. Còn anh thì lang thang quán nhậu với bạn bè, lê lết về thì cũng là khi các con đã ngủ. Bực nhưng rồi lại thương khi nghe anh thều thào "thương vợ nhất trên đời", bởi bình thường có bao giờ anh tử tế thế đâu. Nhưng cái gì cũng một hai lần còn được, chứ cứ kéo dài dài, em chẳng còn sức mà thức, chẳng còn trí để nghe, bởi đã quá nản lắm rồi.

Lương công chức như vợ chồng mình chẳng cần nhẩm cũng biết thiếu trước hụt sau. Vậy mà anh cứ bình chân như vốn dĩ hết giờ ở cơ quan là an nhiên về nhà có người phục vụ. Trăm thứ trên đầu em khi giữa tháng chưa đóng tiền học cho con, tiền điện nước bị nhắc lại hai lần. Giá mà chỉ hít khí trời là no thì em vẫn có thể vui vẻ nước nôi đến tận tay anh. Đằng này, anh vẫn vậy, con thì một lớn, em cuồng quay với cơm áo gạo tiền.

Phận làm dâu em chưa bao giờ cất tiếng kêu than, mặc cho mẹ anh soi em từng ly từng tý. Chẳng cần biết đúng sai thuộc về ai, anh cứ thế "em chẳng biết tính mẹ anh à?". Đã khi nào anh tự hỏi chính mình, anh đã biết và hiểu gì về vợ mà bắt em phải xăm xắp nghe theo những gì mà anh và gia đình anh nói. Chuẩn mực đạo đức, sống sao cho phải đạo, để đức cho con, không cần anh nhắc bởi mẹ ruột đã dặn em khi bước tới nhà chồng. Nhưng em biết thế nào là nhẫn nhịn và giới hạn của sự cúi mình. Thẳng cứ bẻ thành cong, câu "con, em xin lỗi" cũng có giới hạn ngày dùng của nó. Anh  vô tâm khi đêm nào vợ cũng quay mặt khóc trong chăn.

Chia tay khi van con co the nhin nhau
Ảnh minh họa

Mệt mỏi có thừa, chán nản chẳng thiếu chi, nếp già nua theo gót buồn nơi khóe mắt, bạn bè chẳng nhận ra và em cũng lạ lẫm với chính mình. Hai chữ "hy sinh", "cho ai" em chẳng biết gọi nó thế nào cho đúng, vì con, vì anh hay vì cái hư danh: gia đình hạnh phúc? Nhưng để được gì: quan hệ mẹ chồng, nàng dâu vẫn là muôn thưở, rường cột vợ chồng việc ai nấy làm chẳng tốt hơn quan hệ người dưng, con cái chẳng biết nghe ai khi mẹ bảo ban thì ba lại "mẹ mày biết gì đâu, cái gì ba cũng dạy".

Sản phẩm anh "dạy" em là con người chai sạn về cảm xúc lẫn tinh thần. Khi cố gắng hâm nóng những gì đã nguội thì anh lại vô tư, bàng quan buông một câu "bày đặt" tựa sức nặng ngàn cân.

Chia tay khi van con co the nhin nhau
 

Em chẳng thể dạy con khi không phải là chính mình và nơi ta ở chẳng thể gọi là nhà khi thiếu ô xy cảm xúc và sự sẻ chia. Chia tay thôi khi anh vẫn có thể tới thăm con, ta vẫn còn chút nghĩa để có thể gật đầu chào nhau. Để hình ảnh của mình không còn méo mó trong nhau khi sợi dây tình đã cạn nhưng nghĩa hãy còn.

Còn thương anh, nhưng để sống tiếp thì thôi đừng bắt em đưa chân vào vùng cấm địa. Em sẽ đi tìm giá trị sống cho mình và anh cũng nên thế bước đi.

Lâm Hoàng

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI