Tôi bị mẹ chồng tước mất quyền làm mẹ

04/09/2015 - 07:22

PNO - Từ khi sinh con xong, tôi bỗng trở thành người mất tự do. Đến ngay cả con mình cũng không có quyền chăm sóc hay quyết định bất cứ 1 việc gì.

Cuộc đời tôi là chuỗi những khổ đau và nước mắt. Tôi 25 tuổi - 2 lần đò mà vẫn chẳng giống ai.

19 tuổi tôi vội vã lấy chồng khi còn đang học cao đẳng năm thứ 2. Chồng cũ của tôi hơn tôi 4 tuổi, là người cùng xã, cũng đang ở Hà Nội để làm việc. Cuộc sống xa nhà lại được gặp đồng hương và sự giúp đỡ nhiệt tình nên tôi sớm ngã vào vòng tay người ấy. Để rồi đã không giữ được mình và phải làm đám cưới gấp trong khi học hành còn dang dở.
 
Cuộc sống chỉ vui vẻ hạnh phúc được vài tháng, rồi thay vào đó là sự ngột ngạt, bí bách của một kẻ phụ thuộc kinh tế - 50 nghìn cũng phải ngửa tay xin. Hết mẹ chồng hằm hè lại đến chồng than vãn nuôi báo cô mẹ con tôi. Càng sống càng không hợp nhau, suốt ngày chỉ cãi vã, khó chịu. Tình cảm vợ chồng càng ngày càng xuống dốc không phanh.
 
Con được 2 tuổi thì tôi chính thức kết thúc cuộc sống hôn nhân hết tình yêu này. Sau khi ly hôn tôi đành để con ở lại với bố nó vì biết hiện tại khả năng mình không thể đảm bảo 1 cuộc sống tốt cho con. Cuộc hôn nhân đầu tiên của tôi kết thúc như thế, tôi ra đi với 2 bàn tay trắng và trở thành 1 kẻ cô độc trên cõi đời. 

Toi bi me chong tuoc mat quyen lam me
Tôi giống như ô sin trong nhà mình.

Ra đi rồi chỉ còn lại một mình gặm nhấm nỗi buồn đau và nhớ con đến điên dại. Khoảng thời gian ấy với tôi quả thật là kinh hoàng. Một thời gian sau, tôi được quen chồng tôi bây giờ - anh hơn tôi 9 tuổi, cũng mới bỏ vợ nhưng chưa có con, tính tình điềm đạm, dễ gần và tâm lý. Anh đã giúp tôi vượt qua bước ngoặt cuộc đời trước đó. Với sự nhiệt tình và tình cảm đặc biệt anh dành cho tôi khiến tôi có lại niềm tin vào hạnh phúc.
 
“Rổ giá cạp lại”, chúng tôi cùng nhau xây dựng một cuộc sống mới. Ngay sau khi cưới, tôi có tin vui. Cả nhà vui lắm vì con tôi sẽ là đứa cháu nội đầu tiên của gia đình. Những tháng ngày bầu bí đó, tôi được chăm sóc chu đáo, mọi việc không phải động tay, bầu 6 tháng đã nghỉ ở nhà dưỡng thai, tiền tiêu rủng rỉnh mà không bị cằn nhằn. Nói chung cuộc sống khác hẳn với người chồng đầu tiên. Thầm nghĩ đời mình được sang trang mới sáng hơn, đẹp hơn.
 
Vậy mà, từ khi sinh con xong, tôi bỗng trở thành người mất tự do. Đến ngay cả con mình cũng không có quyền chăm sóc hay quyết định bất cứ 1 việc gì. Mọi việc nhất nhất phải theo lời mẹ chồng. Mua sữa tắm cho con về thì bà nội ném thẳng vào thùng rác nói không tắm mấy loại đó, bà sẽ tắm lá cho cháu. Rồi những lúc con ngủ, tôi đặt con xuống để cháu vừa thoải mái lại vừa luyện cho cháu thói quen tốt thì bà xông vào bắt tôi phải bế cháu ngủ cho đỡ giật mình.
 
Con được 2 tháng thì tôi bị mẹ chồng bắt không được cho con bú với lý do sữa nóng, con không tăng cân bà quyết định nuôi bộ, dù có thuyết phục thế nào cũng không được. Từ hôm đó, tôi gần như không còn giá trị gì nữa, dần trở thành người giúp việc cho gia đình lúc nào chẳng hay. Vì con thì bà chăm mất rồi nên chẳng có lý gì tôi không làm các việc khác và làm chân sai vặt của bà mỗi khi cần trợ giúp trong việc chăm cháu mọn.
 
Ấm ức nói với chồng thì chồng cũng bảo: Mẹ cũng cẩn thận, lại có kinh nghiệm hơn để mẹ chăm em càng nhàn chứ sao? Chán chẳng buồn nói gì vì chồng không hiểu mình. Không hiểu cái cảm giác bất lực với chính con của mình, không hiểu cho tâm lý của người mẹ như tôi.
 
Chán nản với cuộc sống, lấy chồng lần 2 mà vẫn chẳng giống ai. Tôi nhiều lúc tức đến phát điên, chỉ muốn hét lên, bà để con tự quyền chăm con của con có được không? Nhưng để yên ấm tôi vẫn lơ đi mà chịu đựng, sống trong sự ức chế, dằn vặt bản thân vì không chăm được con. Tôi có nên đứng lên đòi lại quyền làm mẹ cho mình không?

Lê Hải

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI