Một cơn mưa

05/10/2015 - 07:07

PNO - Nước mắt cô mới trào ra. Mất con, cô không khóc; rời anh, cô cũng không khóc; nhưng nghe lời xin lỗi của anh, cô không kìm được mình.

- Em có thai rồi. Anh Lý mừng lắm. Ông bà nội cũng thế. Cứ mong đến bốn tháng để đi siêu âm. Siêu thì siêu cho biết thế thôi chứ con nào, cháu nào cũng quý, chị nhỉ?

Móng tay cô cắm vào lòng bàn tay đau buốt, hẳn chị không biết, cô đã cố cười, nghiến răng mà cười để cho thứ gọi là hạnh phúc lấp lánh tràn cả ra mắt môi.

Chị khẽ cười, chăm chú bấm móng tay cho con gái, đứa bé gần năm tuổi có gương mặt bụ bẫm và đôi mắt sáng đang ôm con gấu bông bé tí vào lòng. Cô những muốn làm gì đó, nói câu gì đó để nụ cười trên mặt người phụ nữ kia đừng thanh thản như thế. Nhìn chị cười như thể đang nghe chuyện của ai, cô không chịu được.

Mà thật, chuyện có liên quan đến chị đâu? Chỉ có cô là vô duyên. Cô về làm vợ Lý sau khi chị đi hơn một năm. Hôn nhân của họ dù cố dùi dắng, cũng chỉ được năm năm.

Chạy chữa đủ phương, đã nhận con nuôi nhưng cuối cùng cũng không cứu vãn được. Bà mẹ chồng của chị quá khắc nghiệt, bà cần là cần máu mủ nhà bà, chứ không cần một đứa trẻ mồ côi. “Đã mất công nuôi con nuôi, còn nhận con gái!”. Chị dắt con bé ra khỏi nhà, không muốn nó phải chịu những dằn hắt đay nghiến.

Lý vì nghe lời mẹ mà lấy cô, ban đầu, bà mẹ chồng xum xoe quanh cô chờ báo tin mừng. Một năm cũng không thấy gì, bà bắt đầu bóng gió. Chờ đợi làm người ta mỏi mòn.

Bà làm sao biết, con trai bà chạm vào cô như bổn phận, có lần còn thảng thốt kêu tên người phụ nữ kia. Cho đến khi cô báo tin, thay vì mừng rỡ, bà lại buông thõng:

Phụ nữ, có mỗi việc đẻ mà không biết thì còn làm ăn gì.

Lý cũng không vui như cô tưởng. Cô tự mình đi khám thai, mua sách dành cho bà bầu về tham khảo, có trách thì anh chỉ nhạt nhẽo:

- Đàn ông tụi anh vụng lắm!

Nói thế, nhưng anh vẫn chịu khó chở cô đi đây đó. Nửa đêm cô đói, anh dẫn xe ra tìm mua thứ cô thích, nhưng vẫn lén đến thăm mẹ con chị. Họ đã có với nhau những tháng ngày yêu đương, có cuộc sống gia đình êm ấm.

Đôi khi anh buột miệng so sánh cô với chị, rằng món này chị cho một chút ớt the the mới ngon, món kia chị xào giòn hơn và thấm gia vị. Chia tay, nhưng bảo quên thì thật khó, tình cảm chứ không phải tờ giấy, bảo xé là xé. Tình cảm là thứ gì đó không sắc mà đau, không cứa sâu mà ghi dấu.

Thay vì ngồi ở nhà đoán già đoán non, cô tìm đến nhà chị.

Chị đón tiếp cô không niềm nở cũng không lạnh nhạt. Cô kể thì chị nghe, những khi cô cố tình khoe được mẹ chồng chăm chút, được anh quan tâm thì chị chỉ cười.

Không biết sau nụ cười kia là gì, dù sao cô cũng đạt được mục đích của mình, rằng cô mới là vợ anh, có quyền với anh, mới là mẹ của những đứa cháu nội của bà. Chị chỉ là quá khứ, có thắm thiết, cũng đã thành xa xôi. Chị bây giờ, nghĩ đến anh thôi cũng là sai trái.

Mot con mua
Ảnh minh họa - Lan Huệ

- Có thai nhớ chú ý ăn uống, chịu khó tẩm bổ vào.

Đột nhiên chị chủ động nói chuyện, cô rướn người:

- Vâng, anh Lý mua cho em đủ thứ. Nửa đêm em thèm ăn phở anh ấy cũng chạy đi ngay. Mua về rồi em lại sợ mùi phở, anh ấy chịu khó ngồi ăn bằng hết.

Cô cười, vuốt tóc con bé:

- Chị biết tính anh ấy rồi còn gì, lo lắng quan tâm đủ thứ. Mẹ thì suốt ngày bảo phải ăn cái này, kiêng cái nọ. Anh Lý lên tiếng là bà mắng luôn.

- Bà chờ đứa cháu này lâu lắm rồi mà.

Cô bám cánh tay chị:

- Xin lỗi chị, thật tình em...

- Phước ai nấy hưởng.

Cô treo nụ cười trên mặt, với chị thì đó là phước, chị dễ dàng tin những gì cô kể, nào biết sự thật đâu phải thế. Chị đâu biết cô như người thừa trong nhà, làm gì nói gì cũng phải nhìn trước ngó sau.

Nhưng cô là vợ anh, người vợ hợp pháp được gia đình cưới hỏi, cô phải buộc chặt anh, buộc chặt cái gia đình này. Cô không chịu được khi nghĩ mình đang sống cùng chồng và vợ cũ của anh.

Cô cũng thấy mình vô lý, chị dắt con bé đi từ ngày nó mới hơn hai tuổi, nay nó đã lên năm, chưa một lần chị quay lại. Mẹ chồng cô xác nhận điều đó, bà còn nói chị vô ơn. Đi là đi biệt, không nhớ gì nơi đã cưu mang mình mấy năm dài.

Nghe vậy, cô nhếch mép cười, với bà mẹ chồng như bà, con dâu nào cũng muốn thoát chạy thật xa. Thế nhưng hình bóng chị vẫn lẩn quẩn đâu đó trong ngôi nhà của họ. Trong những thứ dây dưa, tình cảm là thứ khó cắt đứt nhất, cô sợ một ngày nào đó...

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI