Hoa hồng không có tội

14/10/2015 - 06:41

PNO - Chiếc taxi đưa Hiền lao nhanh trên phố, xe đi ngang một shop hoa, thật nhiều đóa hồng nở thắm. Hiền buồn hơn một cơn mưa đêm.

Hoa hong khong co toi
Ảnh mang tính minh họa - Nguồn: Internet

Ngoài chợ người ta bán rất nhiều hoa hồng. Không người con gái nào lại không thích được tặng hoa hồng, nhất là vào buổi sáng mai thức dậy trong một căn phòng của một resort ven biển, tâm hồn thư thái khi xỏ chân vào đôi dép làm bằng bông êm ái, bước nhẹ ra ngoài hàng hiên. Kìa, sóng biển lẳng lơ vỗ vào những ghềnh đá, sát cạnh là những chiếc chong chóng gió màu trắng quay tít.

Nhớ năm 19 tuổi, Hiền từng ao ước sẽ có một ngày mình sống hoàn toàn biệt lập như thế, không phải lo toan mọi thứ, chỉ là tận hưởng sự yên bình ở một hòn đảo, nơi chỉ có cỏ cây và sóng biển.

Giờ đây, ở tuổi 29, Hiền có thể thực hiện tất cả những gì mình muốn, dễ dàng và nhẹ tênh, trong khi bạn bè cùng lứa đã khép lại tuổi thanh xuân của mình bằng cách lấy một người chồng, giờ tay bồng tay bế trong sự bận rộn của cuộc sống gia đình.

Hiền đẹp kiêu sa. Không ai nghĩ Hiền là một cô con gái quê, ở một căn nhà mà khi đêm xuống chỉ mênh mông bóng tối bao quanh, không ai dám ra đường, hoặc có ra đường thì cầm theo một cây đèn hột vịt hay cây đèn pin.

Hiền thoát ra khỏi cái lề thói đó bằng chính quyết tâm của mình, tự đi làm, thuê nhà trọ học, lấy tấm bằng quản trị, lại tiếp tục học cho được tiếng Anh. Hiền trở thành giám đốc một công ty riêng, dẫu nhỏ nhưng là một công ty làm ăn hiệu quả. Hiền có mặt tại resort này theo lời mời tham dự một cuộc hội nghị. Hiền mới tới chiều hôm qua, cô chưa gặp ai, vì tối nay chương trình mới bắt đầu.

Tiếng gõ cửa phòng, nhè nhẹ. Hiền khoác vội chiếc khăn tắm quanh người, mở cửa. Cô phục vụ phòng xinh xinh mỉm cười, đưa cho Hiền một lẵng hoa hồng: “Có người gửi hoa cho chị ”.

Ở chốn xa lạ, lại xa biệt với thành phố này, ai lại biết Hiền mà tặng hoa? Một kiểu tỏ tình xưa như trái đất. Hiền đâu còn trẻ con nữa, chắc chắn thế! Bề gì thì cô cũng ngẩng mặt ngạo nghễ với bầu trời xanh này, chẳng chàng trai nào có thể ru ngủ trái tim của Hiền bằng những đóa hoa. Nhưng những đóa hồng làm Hiền vui, rất vui.

Kệ, sự ái mộ không làm tổn hại bất cứ ai, Hiền nhủ lòng như thế. Nhưng bản tính tò mò của phụ nữ trỗi dậy, cô xem xét bó hoa hồng xem thử người tặng có để lại gì? Có, một mẩu giấy cứng, thắt sợi chỉ vàng, trên đó chỉ là một số điện thoại, không ghi tên người. A ha, một trò chơi mới - Hiền cười mỉm. Bỏ tấm giấy có số điện thoại vào túi xách, cô đi bơi.

Có lẽ bó hoa hồng cũng sẽ bị lãng quên, số điện thoại kia cũng sẽ bị lãng quên. Nhưng khi Hiền chuẩn bị đi ăn tối thì lại nghe tiếng gõ cửa, lần này là một bó hồng lớn gấp đôi bó hoa buổi sáng.

Cô gái xinh đẹp 29 tuổi bất an, thật sự bất an. Tiệc tan, Hiền không vội lên phòng. Chẳng ai lại đi ngủ giữa một không gian hữu tình như thế. Cô ra ngoài quầy bar hướng biển. Đ

èn mờ, trăng chếch màu cẩm thạch. Hiền gọi một ly rượu. Ngồi trong mênh mông đó cô mới lấy mảnh giấy có số điện thoại của người tặng hoa. Trong vô thức ấy, Hiền bấm số.

Người có số điện thoại ấy hiện ra trước mặt cô. Anh ngồi cách Hiền không xa, tất nhiên là một mình. Anh cầm ly rượu tới: “Anh đợi em gọi, nếu không chắc gì mình sẽ quen nhau”. Hiền cụng ly:

“Không biết tại sao em lại gọi, có lẽ tại những bông hồng”.

 Hân - cô bạn học cũ gọi bảo Hiền tới nhà ăn bữa cơm rồi hãy về thành phố. Hiền lựa mua ít đồ làm quà, sau đó lần theo địa chỉ tìm tới nhà cô bạn.

- Chồng mày đâu? - Hiền hỏi, vu vơ vậy thôi. Hân mới lấy chồng năm ngoái.

Ảnh bảo để tao tự do với bạn bè. Ảnh cũng mới đi công tác về, giờ chắc tới cơ quan - Hân trả lời - Thôi mày ngồi chơi tí, tao dọn mấy món ăn lên là xong. Lát nữa ảnh về tao giới thiệu luôn. Để tao gọi điện nha.

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI