Mỗi ngày tôi đều cố gắng để trở thành một bà mẹ bình tĩnh và hiền hòa hơn trong mắt con tôi. Tôi dậy trước khi lũ trẻ mở mắt, ngồi thiền mỗi ngày và gần như cả tuần ngày nào tôi cũng nhắm mắt nhắm mũi uống hết một cốc nước chanh ấm mà tôi biết nó sẽ tốt cho đường ruột của tôi hay cái gì đó tương tự.
Tôi tập hít thở sâu, đọc đi đọc lại danh sách những việc cần làm. Tôi nghĩ về bản thân và tự nhủ hôm nay mình sẽ không la mắng ai hết, tôi sẽ không giục con phải khẩn trương lên. Tôi sẽ là một người mẹ tình cảm, tốt bụng và kiên nhẫn. Tôi làm được mà!
Rồi lũ trẻ thức dậy.
Ngay lập tức, tôi bị mê hoặc bởi những khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngái ngủ và ấm áp mà tôi chỉ muốn cắn má chúng. Lũ trẻ trông thật đáng yêu cùng với cái đầu bù xù và cả mùi thơm đặc trưng của chúng nữa.
Chúng bắt đầu quấn quýt lấy tôi và tôi thực sự muốn chúng cứ nhỏ bé mãi như này, chỉ yêu thương tôi nhất mà thôi. Lúc này tôi hiểu rằng làm mẹ thực sự là một điều kỳ diệu, lạ lùng nhưng kỳ diệu.
Và tiếp đến là khoản chuẩn bị để bắt đầu một ngày mới.
Chúng bắt đầu rên rỉ và càu nhàu. Chúng không biết mình muốn ăn gì cho bữa sáng. Cái quần/ áo/ tất/ đồ lót ưa thích của chúng chưa được giặt. Tất cả đồ ăn vặt đều quá nhiều calo và gây béo phì, chưa kể bữa ăn trưa cần mang đi thì bị sắp xếp lộn xộn.
Việc chải tóc mà ngày nào chúng cũng làm dường như vẫn là một điều quá mới mẻ với chúng. Lũ trẻ lại đứng yên, như thể đang ở trong tình trạng hôn mê, cứ đứng đó tầm vài phút và nhìn chằm chằm vào cái gì đó. Chúng cứ như thể không giao tiếp được với nhau nếu không gầm gừ như những con sói vậy.
Xe buýt sẽ đến trong 5 phút nữa và tôi biết rằng tôi phải mất đến 7 phút để đi tất và giày và cả mặc áo cho lũ trẻ nữa. Bài tập về nhà của chúng cũng tự nhiên biến mất. Bàn chải đánh răng cũng không thấy đâu. Hòn đá siêu đặc biệt mà chúng sẽ cần cho buổi thuyết trình hôm nay cũng biến mất.
Mọi hy vọng cũng biến mất luôn. Giờ thì tôi đã hiểu việc làm mẹ là một điều khủng khiếp, tai hại một cách khủng khiếp.
Và tôi không còn là một người mẹ lúc trước còn ngồi thiền trong yên bình khi con tôi vẫn còn đang ngủ nữa.
Thực tế thì tôi thậm chí còn không hề biết người phụ nữ đó là ai và cô ta đang nghĩ cái gì vào lúc ấy nữa. Tôi không còn là một người mẹ tình cảm, tốt bụng hay kiên nhẫn nữa.
Tôi không hít thở hay ngồi thiền hay gì đó tương tự trong thời điểm này cả. Tôi không bình tĩnh hay tập trung được vào cảm xúc của con mình, cái tôi mỏng manh của chúng hoặc hòn đá đặc biệt đó nữa.
Tôi chỉ muốn chúng khẩn trương lên và làm mọi thứ nhanh hơn mà thôi. Tôi muốn chúng phải nhanh hơn cả tốc độ băng tan của trái đất ấy. Tôi chỉ nghĩ cho tôi và cái mong muốn ích kỷ của mình với một tách cà phê trước khi đi làm mà thôi. Tôi chỉ nghĩ rằng nếu con tôi bị lỡ xe buýt thì cả buổi sáng của tôi sẽ là một mớ lộn xộn.
Và với toàn bộ những suy nghĩ đó, tôi đột nhiên hét lên với con: “Trời ơi! Mấy đứa có nhanh lên không thì bảo!” Và, tôi thề là chính câu nói đó là thứ khiến con tôi bắt đầu thực sự chuẩn bị cho mình. Câu nói đó cứ như là sức mạnh siêu nhiên để khiến chúng làm những việc mà mình cần làm một cách có hiệu quả vậy.
Tôi thực sự ngưỡng mộ các bà mẹ có thể bình tĩnh và hiền dịu sắp xếp tất cả mọi thứ đúng giờ - những người không bao giờ hét lên, những người không bao giờ nói những câu như “Sao con chậm như rùa thế?” hay lên giọng với lũ trẻ, hay làm cho chúng thấy một người mẹ xấu xí, giận dữ trước khi rời khỏi nhà vào buổi sáng.
Tôi không tài nào hiểu được những bà mẹ điềm đạm không bao giờ hét “Nhanh lên!” mà vẫn làm mọi thứ đúng giờ đúng nơi. Tôi có thể không hoàn toàn tin tưởng lắm nhưng tôi thật sự ngưỡng mộ những bà mẹ như thế.
Nhưng còn những bà mẹ khác nữa: Những người cố gắng thử rất nhiều các kỹ năng làm cha mẹ khác nhau và chỉ gặp thất bại rồi lại thất bại nữa, những bà mẹ luôn càu nhàu và chửi thề ít nhất một làn trước 7h sáng mỗi ngày, những bà mẹ luôn luôn bị muộn mặc dù đã dậy rất sớm để chuẩn bị, những bà mẹ yêu thương con cái mình vô hạn nhưng vẫn muốn ép chúng cần phải mặc quần áo trong 10 phút, những bà mẹ biện hộ cho những lần nổi điên của mình bằng cách gọi nó là sức mạnh siêu nhiên, những bà mẹ luôn miệng nói “Nhanh lên!” và “Đứng có đi loanh quanh nữa!” và “Đừng nghịch dây giày nữa và đi giày vào nhanh lên trước khi mẹ chặt bỏ chân con đi!”…
Các bạn hãy về đội của tôi đi.
Vậy nên có lẽ tôi sẽ vẫn giục con mình cần phải khẩn trương lên và từ bỏ việc trở thành một bà mẹ hiền dịu, điềm đạm và mẫu mực thôi.
Bởi vì bạn thấy đấy, nếu tôi không giục con thì chúng tôi sẽ chẳng đi đâu bao giờ cả.
Minh An