Thương chồng thì nghĩ đến mụ gia

10/12/2018 - 19:00

PNO - Nhiều người nghĩ mẹ chỉ có một, không thể thay đổi. Vợ như cái áo, có thể cởi bỏ bất cứ lúc nào, là họ chưa tìm được người vợ đáng để chung sống và già đi bên nhau mà thôi.

Đi làm về, nghe con gái khoe “tối nay nhà mình ăn nui xào thịt bò bố ạ”, tôi cười với con mà nghe bực bội trong người. Nhìn vợ con một cái, tôi vào phòng đóng cửa và nằm ườn ra giường, tự dưng muốn khóc thật to cho vơi bực tức. 

Đó giờ, tôi hay nghe mấy chị em trong văn phòng kể khổ vì nhà chồng. Tôi cho là các chị làm quá lên do ác cảm, do ích kỷ không chịu hiểu, không chịu hòa nhập, đâu nghĩ một ngày chính tôi lại rơi vào hoàn cảnh không biết nên khóc hay cười.

Tôi biết rõ, tối nay vợ làm nui không phải vì chúng tôi thích ăn món này, mà vì nồi cơm điện đã bị mẹ tôi “nẫng” mất. Chắc chắn, ngoài cái nồi, mẹ tôi còn tiện tay lấy không ít thứ. Mỗi lần mẹ tôi lên chơi rồi về, trong nhà sẽ thiếu đi một số món cả mới, cả đang dùng. Chỉ cần mẹ tôi thích là bà cứ mồm nói xin, tay đã thu dọn. Vợ tôi không dám một câu phản kháng.

Thuong chong thi nghi den mu gia
Ảnh minh họa.

Từ ngày con gái được hai tuổi, chúng tôi xây được căn nhà nhỏ, chấm dứt kiếp nhà trọ, mẹ tôi cũng hay lên chơi thăm con cháu. Mỗi lần lên, bà thường dẫn theo một đứa cháu họ nào đó, nói vợ tôi kiếm việc làm cho. Vợ tôi làm trưởng phòng hành chính - nhân sự của công ty lớn nên thu xếp một công việc lao động phổ thông không khó.

Chỉ bực là đám em kia vào công ty không biết lớn nhỏ, ỷ có chị là sếp nên không coi ai ra gì, làm thì lười còn thích gây sự. Tháng trước, thằng em con ông chú đã bị công ty đuổi việc vì tội đánh nhau. Thay vì biết lỗi, nó còn oang oang nói không làm chỗ này thì làm chỗ khác, chị dâu búng tay là đầy việc cho làm. Vợ tôi ở công ty cũng bị sếp nhắc nhở nhưng vợ không nói câu nào, chỉ khi mấy người em họ nói chuyện, tôi mới biết. Tôi gọi điện cho mẹ, nói từ giờ thôi không giới thiệu việc cho ai nữa. Đám em cháu tôi ở quê toàn con vàng con bạc, chỉ giỏi lang thang, lêu lổng và xài tiền.

Vợ tôi con một, mẹ mất sớm, hai bố con thui thủi. Khi tôi đưa vợ về thăm nhà, mẹ tôi đã phản đối nói vợ không xứng. Kiên trì lắm, chúng tôi mới đến được với nhau. Mẹ tôi luôn cho rằng vợ tôi là “đỉa đeo chân hạc” nên bà nói gì vợ cũng phải nghe. Hồi vợ tôi chuyển công tác, mẹ tôi đã chỉ thẳng mặt vợ mắng “chị chuyển chỗ làm thì các em, các cháu chị tính sao”. Vợ tôi nói chỉ cần họ làm việc chăm chỉ là được. Mẹ tôi bực mình: “Được là được làm sao, có người đỡ đầu vẫn tốt hơn chứ. Chẳng nhẽ chị làm lãnh đạo mà các em nó không được ưu tiên gì à?”. Vợ tôi nói không, người ta nhìn hiệu quả công việc để đánh giá chứ không vì quen biết. Mẹ tôi bĩu môi “tưởng chị làm to cho các em nó nhờ!”.

Tôi đã nhỏ to khuyên nhủ, thậm chí nói nặng lời rằng, từ giờ mẹ có đến thăm con cháu thì đừng tiện tay mang thứ này thứ nọ về nữa. Mẹ không xài, bỏ xó đấy nhưng bọn con phải bỏ tiền ra mua cái khác. Mẹ tôi gào lên nói mẹ đã vất vả nuôi tôi khôn lớn, nhịn cho tôi ăn, thế mà tôi chưa báo hiếu ngày nào, nay có cái máy xay sinh tố thôi mà tôi nặng lời với mẹ.

Vợ lại là người khuyên tôi bình tĩnh, hiểu cho mẹ. Cả đời mẹ khổ nhiều, nay thấy thứ gì cũng thích là thường, lấy về bỏ đó, mai kia mình về xin lại là được. Bà như đứa trẻ, thấy cái mới chỉ muốn lấy mang về cho thỏa thích, nhất là lấy ở nơi bà có quyền, tiếng nói bà có trọng lượng. Tôi ngạc nhiên, vợ không oán giận mẹ chồng. Vợ cười: “Gia tài em có mỗi một bà mẹ, em đâu phân biệt mẹ ruột hay mẹ chồng. Thương chồng thì nghĩ đến mụ gia mà!”.

Nghe vợ nói mà tôi bật khóc. Tôi nghĩ mình kém cỏi, còn nhiều thiếu sót, không nghĩ lại gặp được người vợ biết nghĩ, chấp nhận và thông cảm với những quá quắt của mẹ chồng. Tôi biết, nhiều người nghĩ mẹ chỉ có một, không thể thay đổi. Vợ như cái áo, có thể cởi bỏ bất cứ lúc nào, là họ chưa tìm được người vợ đáng để chung sống và già đi bên nhau mà thôi. 

Thái Phan

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI